Thủy Vũ Mị nói: "Sẽ không, cùng lắm chỉ ngứa ngáy mấy ngày, không chết được."
"Tốt." Ta cười ha ha, bệnh thần kinh lần này không xong rồi. Nhưng nghĩ lại Thủy Vũ Mị tùy tiện có thể hạ độc thiên hạ đệ ngũ, thực lợi hại, về sau ngàn vạn lần không thể đắc tội nàng, nàng hướng ta phóng một con, ta...
Phượng Thanh Hà tỷ muội ôm bụng cười như nắc nẻ, ta lại thế nào cũng không cười được, đưa ta ra: "Đưa đây."
"Cái gì?"
"Thuốc giải."
"Cái gì?" Thủy Vũ Mị khó hiểu nhìn ta.
"Tỷ không phải đau lòng vì hắn đi?"
"Ta nợ hắn một ân tình." Ta thản nhiên nói, thực sự là như thế, dù gì ta cũng không muốn hắn bị thương tổn gì. Thủy Vũ Mị trong tay xuất ra một lọ nhỏ, không tình nguyện đưa cho ta.
"Đây."
Ta tiếp lấy, nhẹ nhàng cất vào người, chút nữa đưa cho bệnh thần kinh.
"Sư tỷ." Bách Hiểu Sinh đuổi tới. Ta "Ân" một cái nói: "Không tiếp đón khách nhân, tới đây làm gì?"
"À, chỉ là vì tỷ ta có làm một tòa Nguyệt Quang tiểu trúc, có muốn đi xem?"
Đã sớm thấy, ta khẽ thở dài, Tiểu Bạch, ngươi vì sao còn thích ta?
"Được, đi thôi, ta có chuyện muốn nói với ngươi." Ta lại nói với mấy nàng xung quanh: "Không cần theo ta, Mị nhi, đừng gây chuyện thị phi."
Nhận một tiểu muội như vậy không hiểu là phúc hay họa, nàng nghĩa khí lắm, nhưng quá đơn thuần đi, lại lợi hại không ít, không biết về sau còn gây ra thị phi gì?
Đối với sự việc xảy ra hôm nay, thủ tịch phóng viên Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-khi-phu/1576623/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.