Ăn ngủ hoang dã đã thành thói quen, hiện tại, lại ăn ngủ hoang dã. Vẫn là đại khối băng đối diện ta, thật lâu không nói. Ánh trăng chiếu rọi, có thể thấy được hắn lạc mịch, bi ai.
"Đại khối băng, ngươi không có gì hỏi ta sao?" Ta tự nhiên thành tổ nãi nãi, bà nội, trưởng bối, hắn sẽ không hỏi?
"Cái gì?" Hắn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt không chút độ ấm.
"Ngươi không hỏi vì sao ta bái Sơn Bản Huệ Tử làm sư phụ?"
"Không hỏi." Hắn lạnh băng nói: "Muốn nói thì nói đi." Ta mới không muốn nói.
"Ta có nhiều chuyện không thể giải thích với ngươi, nhưng ta thực sự là đệ tử nhập thất của Sơn Bản Huệ Tử. Ta muốn Long Ngâm, đều là phụng mệnh sư phụ." Ta nói một hơi, cảm giác trong lòng thoải mái.
"Được, ta không hỏi, ta tin tưởng ngươi." Vừa muốn giết ta, tin tưởng đâu?
"Có thể cho ta biết chuyện xưa của ngươi không?" Ta biết Hàn có thù diệt môn, lại không biết cụ thể chi tiết.
Đại khối băng trầm trọng hít một hơi: "Thật sự muốn nghe?"
"Muốn."
Hắn trầm mặc hồi lâu, chậm rãi mở miệng nói: "Khi đó ta mới bốn tuổi, rất nhiều sự tình ta cũng nhớ không rõ. Ta còn nhớ, ngày đó, bốn người bịt mặt xông vào nhà ta, thấy người liền giết. Bọn hắn trên thân kiếm đều là máu tươi. Ta thấy trong đó có kẻ giết mẹ ta, cướp đi muội muội mới ba tháng tuổi. Bọn hắn vô nhân tính, ngay cả đứa nhỏ ba tháng tuổi cũng không tha. Trừ bỏ bốn người che mặt, ngoài ra ta hoàn toàn không biết."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-khi-phu/1576617/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.