Trịnh phu nhân đơn phương ly hôn, Hàn Hạo còn cười đùa với bạn già.
- Cũng có hơn tôi đâu, đều bị vợ bỏ rồi.
Câu này nói ra có chút chua chát, càng lớn tuổi người đàn ông càng thấy những cuộc vui chơi bời dần nhạt nhẽo và vô bổ.
- Hàn Hạo, ông đã bao giờ hối hận chưa?
Hàn Hạo hơi nhíu mày, rồi bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, suy ngẫm một chút.
- Rồi.
- Khi nào?
- Khi Hàn Hằng cưới Nam Anh, nó đã tươi cười với bạn trai của mẹ nó. Tôi là bố, nhưng ngày trọng đại nó cũng không cười như thế với tôi.
Trịnh Anh Minh bỗng tưởng tượng, một ngày Trịnh Chung Anh lấy chồng, liệu mình có rơi vào cảnh tương tự không.
Sau ly hôn thì Trịnh Anh Minh dọn ra khỏi nhà, Hàn Hằng lại về Trịnh gia. Thành ra cả nhà đoàn tụ ngoại trừ người đàn ông từng là chủ.
Nam Anh lo em gái bất ổn, lo mẹ buồn, đã bàn với vợ sẽ về thăm nhà nhiều hơn. Không ngờ Hàn Hằng gật đầu cái rụp, còn muốn về ở luôn đỡ mất công đi lại. Lúc đầu Trịnh Nam Anh hơi lo, tính Hàn Hằng cục súc, lại còn mẹ chồng nàng dâu, chị dâu em chồng, tưởng không hợp lại hợp không tưởng. Hai thằng nhóc được bà nội rèn ra nề ra nếp, còn có cô chơi cùng, hai vợ chồng rảnh rang hẳn ra.
Trịnh phu nhân buông bỏ đã nhẹ lòng, dù tình cảm với chồng bao năm không nói hết là hết ngay được, nhưng không hối hận vì đã ly hôn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-ho-ly/3481237/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.