Phó Thành Lãm đi mua cho vợ con vài bộ đồ đẹp và đồ dinh dưỡng, cảm thấy tội lỗi vì đã bỏ bê Việt Thanh Loan ngần ấy lâu.
Trong cửa hàng mẹ và bé, anh tình cờ gặp Nghê Hồ Ly cũng đang đi sắm sửa.
- Hồ Ly?
Cô đang ngắm mấy bộ đồ hồng xinh xinh, linh cảm mãnh liệt mình mang thai con gái, bởi tối qua cô mơ có một bé gái cầm một bông hoa nhỏ màu hồng, đứng ven đường đợi cô, rồi dúi vào tay cô và cười toe toét.
Nghe thấy tiếng gọi mình, Hồ Ly nhìn thấy Phó Thành Lãm, cũng không còn ngại mà đi tới chào lại.
- Thành Lãm, nay đi mua đồ một mình sao?
Anh hơi cười gượng gạo, đợi cô đi tới thì cất lời.
- Vẫn chưa gặp được em để nói lời xin lỗi, về cơ bản thì không tiện lắm. Nay tình cờ gặp, thay mặt Thanh Loan xin lỗi em về việc hôm đó.
- Chuyện qua rồi, Từ Quân cũng hơi mạnh tay rồi. Chúng ta không nhắc lại nữa.
- Ừ!
- Cô Việt khỏe chứ ạ?
- Ừ, vẫn bình thường.
- Anh nên chăm sóc cô ấy nhiều hơn. Phụ nữ mang thai rất mệt và hay nghĩ, cũng dễ trầm cảm.
- Cảm ơn em đã nhắc, anh sẽ chú ý!
- Thành Lãm, không cần phải người khác nhắc, anh là chồng, ngoài trách nhiệm thì cũng nên dành tình yêu thương. Bố mẹ quan tâm con cái, chưa chắc con cái hạnh phúc. Nhưng bố mẹ yêu nhau chắc chắn con cái sẽ hạnh phúc. Em hiểu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-ho-ly/3480178/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.