Hồ Ly ngồi lên xe, trầm ngâm nhìn ra cửa.
- Tôi không đói, đưa tôi tới chùa được không?
Thái Từ Quân nhìn vẻ mặt buồn rầu của cô, khẽ cầm tay rồi nói.
- Ừm.
Đã lâu Hồ Ly chưa tới chùa, nay cô tới không hương khói gì, chỉ lặng lẽ cầm chổi quét lá rụng ở sân. Vị trụ trì lớn tuổi thấy cô gái có vẻ nhiều tâm sự, khi hai người đứng ở hồ cá koi góc sân chùa, bà ấy nhìn qua Thái Từ Quân rồi ân cần hỏi.
- Sao nay con tới giờ này.
Hồ Ly nhìn mấy con cá xinh đẹp bơi dưới nước:
- Dạ, con nhớ không khí trong lành và sự thanh tịnh để lòng con tĩnh lại.
- Nghe nói con đi học lại rồi.
Thái lão phu nhân và bà chủ Hồng Hoa là hai nhà hảo tâm của chùa này, nên thông qua họ vị trụ trì cũng biết chút tình hình của Hồ Ly.
- Vâng ạ. Giờ con vừa học vừa làm.
- Ừ, tập trung năng lượng vào việc của mình. Đức Phật có câu, cái gì thuộc về con, con từ chối không được. Cái gì vốn không thuộc về con, con mưu tính cũng vậy thôi. Của mình trân trọng, của người trả người. Nhân duyên là sợi chỉ, kéo mãi sẽ căng rồi đứt, thuận duyên bình đạm đối đãi thôi, mà lâu dài.
Hồ Ly nhìn Thái Từ Quân đang đứng dưới gốc cây lớn, bóng lưng bình yên khó tả. Cô gật đầu.
- Vâng ạ.
Khi trời nhá nhem, Hồ Ly mới bịn rịn tạm biệt trụ trì ra về.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-ho-ly/3441921/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.