Hai người vừa hàn huyên vừa uống rượu, chai rượu đến khuya thì cũng hết cạn.
Mặt Hồ Ly vẫn tỉnh bơ, nhưng Thái Từ Quân thì đã hơi đỏ mặt.
- Anh tự lái xe sao?
- Ừm.
- Gọi lái xe thuê nhé.
- Gọi trợ lý là được.
- Muộn quá rồi, giờ cũng đâu phải giờ làm việc. Làm trợ lý của sếp lớn cũng vất vả nhỉ.
Thái Từ Quân nhìn cô, tự nhiên đau lòng, giọng trầm lắng.
- Đừng chỉ lo cho người khác, cô hãy yêu bản thân mình thì hơn. Họ được trả lương xứng đáng với công sức bỏ ra. Hiểu chứ!
Hồ Ly im lặng, đúng là cô đã lo lắng không đâu rồi.
Anh đứng lên định đi lấy điện thoại để trong áo treo trên giá, hơi chuếnh choáng một chút. Rượu vang không nặng độ, nhưng êm ái uống nhiều vẫn say. Hồ Ly vốn có nghề, tửu lượng rất tốt. Cô vội đỡ lấy một bên Thái Từ Quân.
- Ngồi xuống đã.
Cô ngồi cạnh, rót cho anh một ly nước.
- Anh uống đi, không cần vội. Mệt quá thì ở lại đây, có phòng cho khách.
Yết hầu khẽ xao động, ánh mắt thâm tình áp sát mặt cô. Hơi thở rõ rệt, mùi rượu thoang thoảng.
- Không sợ tôi ăn cô sao?
Hồ Ly lắc đầu.
- Anh say, chứ tôi không say. Đây là địa bàn của tôi, nên tôi mới là người làm chủ.
Thái Từ Quân cười cười xoa đầu cô.
- Xem ra cô coi tôi là bạn thật rồi, nên mới không chút sợ sệt nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-ho-ly/3437359/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.