" Bây giờ em biết vì sao
Gặp nhau biển xô sóng trào
Ngồi nghe chiều yên gió lặng
Giữa muôn vàn hoa
Đi về đâu cũng là thế
Buồn kia còn trong dáng ngồi
Thiên đường xưa khép lại
Từ muôn năm rồi…"
Trịnh Nam Anh đang lơ đễnh bỗng ngồi thẳng lưng rồi ngó xuống dưới. Thái Từ Quân nhíu mày nhìn chiếc áo hồng, tới khi thấy bà nội khen hay thì anh mới đảo mắt.
Một bóng lưng với tóc đen dài, cô gái vắt chân và nghiêng người dựa vào tường. Phong thái lười biếng nhưng giọng hát rõ ràng trong trẻo.
Thái Từ Quân còn thấy phảng phất sự cô đơn.
Một cô gái trẻ lại hát một bài hát xưa cũ.
Đã vậy lời bài hát còn chan chứa và đầy tâm sự.
Dù cô bé mặc áo nhân viên đệm piano không hẳn là trau chuốt, nhưng giọng hát hay của vị khách lấn át tất cả.
Vài vị khách ngoài sân cũng chậm lại lắng nghe.
"“Thiên đường đã khép nguồn cơn
Từ hôm dòng sông rũ mình
Quên được không những điều đã bao giờ qua
Quên được những sớm mùa đông nhìn sang ngày xuân đã về
Quên được không những điều… thà chưa bao giờ…”
Lời hát vừa dứt, Trịnh Nam Anh đã vỗ tay rốp rẻng và nhận định.
- Dáng lưng này hẳn là của một người đẹp.
Hồ Ly nghe thấy tiếng vỗ tay bèn quay lại nhìn tới nơi phát ra âm thanh.
Là một nam thanh niên áo hồng, cô hơi buồn cười nhưng tem tém lại thành cười mỉm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-ho-ly/3431927/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.