Chương trước
Chương sau
...

Sau khi tỉnh dậy, Đặng Dịch cảm tháy toàn bộ thân thể đau nhức vô cùng, như thể hắn vừa đi tập GYM lần đầu về vậy. Cả người rã rời, không hề có một chút sức lực nào...

Cảm nhận được độ mềm mại của chăn và gối trên giường, lúc này Đặng Dịch thực sự chỉ muốn nằm mãi ở đây, làm một giấc thật ngon lành. Đột nhiên, cửa phòng được mở ra, chỉ thấy một người nữa nhân xinh đẹp đang bê một chậu nước đi từ ngoài vào. Người này không ai khác chính là Trường Ngọc Diệp.

Khi nàng vừa đóng cửa lại, thấy Đặng Dịch đang mở mắt nhìn mình thì nàng lập tức vội vàng đi tới, đặt chậu nước xuống đất rồi nhẹ nhàng đối với Đặng Dịch nói:

“Thiếu gia, người không sao chứ?”

Thấy được vẻ lo lắng trên mặt của nàng, Đặng Dịch lắc đầu, cười nhẹ nói:

“Ta không sao, chắc do trong lúc tu luyện có vấn đề gì đó thôi..”

Tất nhiên đây cũng là lý do mà Đặng Dịch nghĩ ra mà thôi, hắn không thể nào nói là bởi vì ta không đủ tiền nên bị cái hệ thống chết tiệt nó cho giật điện nên mới ngất đi....

Trường Ngọc Diệp nghe Đặng Dịch nói vậy thì lập tức càng trở nên lo lắng hơn, nàng biết là công pháp Tu Chân so với công pháp của Võ giả thâm thúy và khó lường hơn nhiều. Chính bởi vậy mà khi tu chân nếu xảy ra một vấn đề gì đó kể cả là nhỏ bé vô cùng cũng sẽ gây ra một hậu quả nghiêm trọng.

Càng nghĩ nàng càng trở nên lo lắng hơn, nhưng rồi cũng cố kìm nén sự lo lắng đó ở trong lòng. Dù sao Đặng Dịch cũng không nói cho nàng biết, nàng có cố gắng hỏi thế nào cũng là vô ích mà thôi...

Dường như thấy được tâm sự lo âu trên vẻ mặt của nàng, Đặng Dịch lập tức giơ tay lên, xoa xoa mà nàng một cái rồi nói:

“Ngươi yên tâm, ta thực sự không có vấn đề gì.”

Trường Ngọc Diệp cảm nhận được hơi ấm phát ra từ bàn tay của Đặng Dịch thì lập tức mặt trở nên đỏ bừng, nàng không tự chủ lại nghĩ về cảnh tượng trong bể nước đó...

Đặng Dịch thấy mặt nàng hồng hào, đỏ chót, điều này khiến Trường Ngọc Diệp cảng trở nên đẹp đẽ hơn... Đặng Dịch lúc này cũng có chút không nhịn được, lập tức hơn vươi người lên phía trước, hôn lên đôi môi xinh đẹp của Trường Ngọc Diệp. Hắn biết là không thể làm đến một bước cuối nhưng dù sao nằm ôm gái để ngủ vẫn thoải mái hơn là ôm chăn, ôm gối chứ!

Ngay khi môi hắn gần chạm được vào môi của Trường Ngọc Diệp thì đột nhiên tiếng gõ cửa vàng lên. Trường Ngọc Diệp lập tức tỉnh người lại, tránh thoát khỏi lòng bàn tay của Đặng Dịch.

Đặng Dịch thấy vậy, thì khá là buồn bực, sắp đến đoạn gay cần thì lại bị đứt dây đàn... Hắn liên khó chịu liên tiếng:

“Ai đấy?”

“Là ta” – Ngoài cửa vang lên một giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng, dễ chịu vô cùng.

Đặng Dịch nghe được giọng nói này thì lập tức ngẩn người. Đêm rồi mà nàng còn mò tới phòng ngủ của mình để làm gì chứ? Chả nhẽ.....

Vừa nghĩ đến đó, hắn lập tức lắc đầu gạt bỏ đi toàn bộ ý nghĩ vớ vẩn trong đầu mình rồi nói:

“Vào đi...”

Hắn vừa dứt lời, cửa phòng liền được nhẹ nhàng đẩy ra, Hàn Nguyệt Nhi nhẹ nhàng bước vào trong...

Nàng lúc này mặc một bộ quần áo màu xanh lam nhạt, khi nàng mở cửa ra bước vào thì ánh trăng cũng theo đó len lỏi đi theo. Điều này khiến cho nàng tỏa ra một loại vô hình khí chất nào đó cuốn hút vô cùng... Mặc dù là mặt che khăn, Đặng Dịch không thể nhìn được dung mạo của nàng nhưng mà khi nhìn thấy thân thể này, khí chất này thì làm gì có ai không nghĩ nàng lại có một dung mạo xấu xí, mắt lồi mồm rộng, môi dầy mũi to hay cái gì đại loại thế??

Hàn Nguyệt Nhi càng che khăn, thì lại càng khiến cho người ta đối với nàng tràn đầy sự hứng thú...

Đặng Dịch nghĩ vậy thì cũng hơi hơi gật đầu một cái, dù sao về sau lấy nàng về mình cũng không có lỗ... Lập một cái dàn hậu cung cũng tốt...

Mặc dù hắn là người hiện đại, theo tư tưởng một vợ một chồng nhưng hiện tại hắn là Tu Chân giả, có thể tu luyện hàng ngàng vạn năm, nếu thực sự chỉ có một vợ duy nhất thì thực sự không một người nào có thể chịu đựng được, trừ mất tên cuồng tu và mấy lão ấy ấy ra thì bất kì một tên đàn ông nào đều có một hứng thú mặc định đối với nữ nhân...

Lại thêm nhiều năm kinh nhiệm đọc tiểu thuyết YY, Tiên Hiệp, Huyễn Huyễn.... thì Đặng Dịch hắn cảm thấy, một dàn hậu cung thì cũng khá là tốt... Nhưng hậu cung thì hậu cung cũng không thể nào như mấy con ngựa giống gặp ai cũng thích, gặp ai cũng ***....

Càng nghĩ thì hắn càng đối với Hàn Nguyệt Nhi và Hàn gia bớt đi một phần khó chịu, dù không có tình cảm thấy cũng chả sao. Như người xưa thường nói, lấy nhau sau rồi dần dần bồi đắp tình cảm... Nghĩ vậy, hắn lập tức đối với Hàn Nguyệt Nhi nói:

“Đêm hôm rồi còn đến phòng ta làm gì?”

Lúc này hắn nói mặc dù có chút lạnh lùng nhưng Hàn Nguyệt Nhi cảm thấy sự lạnh lùng cũng đã giảm bớt đi khá nhiều.... Điều này cũng khiến cho Hàn Nguyệt Nhi bất ngờ vô cùng bất ngờ, nàng nghĩ khi đến gặp Đặng Dịch thì nàng sẽ nhận được một sự căm ghét, lạnh lùng chứ không phải nhẹ nhàng như hiện tại...

Hàn Nguyệt Nhi bất ngờ cũng chỉ là bất ngờ trong giây lát mà thôi, nàng lập tức nghĩ tới ý định của mình khi đến đây. Hít một hơi thật sâu, sau đó nàng nói:

“Thực sự xin lỗi về sự việc ngày hôm nay, ta cũng không ngờ sự việc lại xảy ra như vậy...”

Đặng Dịch nghe xong lời của Hàn Nguyệt Nhi thì lập tức ngẩn người, sau đó thì cười nhẹ nói:

“Được rồi, ta cũng không để ý nhiều, dù sao cưới ngươi ta cũng không thiệt cái gì....”

Hàn Nguyệt Nhi nghe vậy thì ngẩn người, nhưng ngay sau đó nàng lập tức cắn răng, khó khăn nói:

“Ta...ta thực ra....thực ra ta hôm nay đến đây là muốn nói với ngươi một việc...”

Hàn Nguyệt Nhi vừa dứt lời thì Đặng Dịch lập tức nhíu mày lại, hắn cảm thấy hôm nay Hàn Nguyệt Nhi trông rất khác với mọi ngày, không giống như cái tên bạo lực nữ nhân mà hơi tí là động dao, động kiếm đánh người khiến hắn phải phong bế lực lượng của nàng lại... Mà hôm nay nàng lại giống như một con chim non, rón rén, run rẩy, sợ hãi khi vừa mới bước vào đời...

Khi mà hắn đang định lên tiếng thì Hàn Nguyệt Nhi lại lập tức nói tiếp:

“Ta..Ta biết người cũng không hề thích ta. Mà ta cũng không có cảm tình gì với ngươi. Mà chuyện ngủ với nhau chỉ là một hiểu lầm mà thôi,..Cho nên...Cho nên... ta nghĩ chuyện sáng nay mà cha ta nói là không cần thiết... Ta cũng đã nói cho cha ta, cha ta cũng đã đồng ý. Sáng mai chúng ta sẽ rời đi Huyết Thần Điện, ta cũng chỉ muốn nói cho ngươi biết, mà không nên để chuyện đó ở trong lòng....”

Đặng Dịch nghe xong lời của Hàn Nguyệt Nhi thì lập tức ngẩn người, sáng hôm nay người của Hàn gia còn hưng phấn đưa đẩy mình đến như vậy nhưng sao vừa tối đến đã lập tức thay đổi ý định rồi? Điều này làm cho hắn cảm thấy đằng sau chắc chắn có một bí mật kinh thiên động địa gì đó...

Đặng Dịch nhíu mày lại, suy nghĩ một chút rồi nói:

“Tại sao? Ta cũng không phiền nha. Dù sao chúng ta cũng đã ngủ cùng một giường, ta sẽ chịu trách nhiệm nha... Tình cảm thì có thể dần dần bồi dưỡng.”

Hàn Nguyệt Nhi nghe xong thì lập lập tức hơi lui về phía sau một bước, vội vàng khua khua tay nói:

“Không....không.... người không cần đối với ta chịu tránh nghiệm gì cả. Chỉ cần không ai truyền ra ngoài thì sẽ không có ai biết. Ta nghĩ hôn sự này vẫn là thôi đi.”

Chính những hành động này của Hàn Nguyệt Nhi càng làm sự nghi ngờ của Đặng Dịch tăng lên. Hắn rất tò mò xem lí do tại sao nàng lại ra quyết định như vậy nên vẫn không buông tha, lập tức nhẹ nhàng cười nói:

“Không sao, ta vẫn thấy mình phải có trách nghiệm là tốt nhất”

Hàn Nguyệt Nhi nghe vậy thì lập tức ngẩn người rồi sau đó nàng không tự chủ đưa tay lên mặt sờ nhẹ một cái, ngay lập tức, nàng cắn răng hét lên:

“Ta không muốn lấy tên khốn khiếp nhà ngươi!!!”

Hét xong, nàng không thèm để ý đến Đặng Dịch nữa mà lập tức vận dụng phong hệ lực lượng lướt thật nhanh chạy đi.

Nhưng mà Đặng Dịch làm sao có thể dễ đàng để nàng thoát được cơ chứ? Hắn hiện tại rất muốn biến lý do tại sao Hàn Nguyệt Nhi lại như vậy!!

Không suy nghĩ nhiều, Đặng Dịch lập tức vận dụng pháp tắc của Hỗn Thiên Tiểu Thế Giới, phong ấn toàn bộ lực lượng của Hàn Nguyệt Nhi, khiến nàng không thể vận dụng phong hệ lực lượng được nữa từ.

Điều này quá đột ngột khiến Hàn Nguyệt Nhi không kịp điều chỉnh thân thể của bản thân, khiến nàng lập tức va vào cửa gỗ đang bị Đặng Dịch phong kín rồi rơi xuống đất bất tỉnh đi...

Đặng Dịch thấy vậy cũng lập tức ngẩn người, hắn lập tức tự trách bản thân mình... Hàn Nguyệt Nhi là một Linh Sư nên thân thể của nàng mềm yếu vô cùng, không thể nào chịu đựng được một cú và đập mạnh đến như vậy nhưng hắn lại không nhớ tới điều đó nên mới khiến cho nàng bị bất tỉnh đi.

Ngay sau đó hắn lập tức đi tới bế Hàn Nguyệt Nhi lên rồi đặt nàng nằm trên giường. Kiểm tra qua một hồi, Đặng Dịch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ vì đầu va đập hơi mình nên bị bất tỉnh đi mà thôi. Cho nàng sử dụng một viên 'Liệu Thương Đan' là được...

Nghĩ vậy, hắn lập tức đổi từ trong cửa hàng hệ thống ra một viên liệu thương đan, lại tiêu tốn vài nghìn Cực Phẩm Điểm. Lúc này đây hắn có chút xúc động muốn học luyện đan. Sau này đỡ khỏi mua của hệ thống nữa.. Quá tốn kém mà.!!

Mau được viên 'Liệu Thương Đan' xong hắn không nghĩ ngợi nhiều, lập tức lấy đi chiếc khăn che mặt của nàng... Khi vừa mới lấy khăn ra, Đặng Dịch lập tức đứng hình, ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn về phía Hàn Ngọc Nhi...

P/s : Đang viết chương tiếp.

★ ★

ღCủ Hành Thần Bíღ 

ღTks Allღ

1 ★ 9 ★ 2016
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.