Ngay tại ý niệm của hắn muốn kiểm tra thuộc tính thì trước mặt hắn hiện ra một tấm màn hình trong suốt hiển thị : Ký Chủ : Đặng Dịch -16 tuổi HP : 6000/6000 Đẳng cấp : 6 – EXP : (166/1000) Tu vi : Tiên Thiên Hậu kỳ - Linh Khí : (8100/9000) Nhiệm Vụ ngày : ( Hoàn Thành )(10 Tích Phân-10 EXP-10 Linh Khí) Nhiệm Vụ cưỡng chế : 1 : Đào tạo ra một tuyệt thế thiên tài để toàn bộ Thiên Chân thành phải thấy khiếp sợ : 90% ----- nhận thấy ký chủ đang trong tầm ngắm nguy hiểm : Đề nghị ẩn mình , không bộc lộ ra thiên phú cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ cưỡng chế. ---- *Phần thưởng : Quà Tân Thủ*1 *Thất bại : Chết ….. Tích Phân : 2650 Kỹ Năng Bị Động : Vô Học(chưa học gì) Kỹ Năng Chủ Động : Thiên Nhãn.(Dùng để quan sát thông tin mọi vật xung quang , cảnh giới không được vượt quá ký chủ 10 đẳng cấp ) Vật phẩm : Quần áo Sức Chiến đấu : 600 ( Đẳng cấp +60 – TuVi + 540 – Phụ trợ +0) “Con mợ nó, lừa người , quá là lừa người , ta làm nhiệm vụ suốt 10 năm nha , 10 năm là 3650 ngày nha , vậy mà lúc chỉ được có 2650 tích phân , còn 1000 ngày thì nó trừ 90% đi trả nợ , hắc , cái hệ thống này quá hắc” – Nhìn thông tin của mình , Đặng Dịch bực tức chửi nhẹ một cái , 2650 tích phân nha chả biết làm được cái trò trống gì không…... Suốt 10 năm qua , ngày nào hắn cũng chăm chỉ làm nhiệm vụ ngày , hôm thì đào giun , hôm thì đếm sao , hôm thì tìm cây này , lá nọ , hôm thì…blah..blah.. Hắn làm như thằng dở người khiến ai ai cũng nghĩ hắn có vấn đề về đầu óc…Haizz thật đau khổ mà. Cứ thế trôi qua được một tháng , suốt một tháng qua , Đặng Thiên ngày nào cũng nhận được sự dậy dỗ của Đặng Dịch hay nói cách khác là Đặng Dịch chỉ tuần trợ giúp của hệ thống mà làm thôi…. “Ca , ta đã đạt đến Luyện Bì Tam Trọng đỉnh phong rồi , bây giờ chỉ cần khí cảm và công pháp tu luyện nữa thôi” +Tên : Đặng Thiên – 11 tuổi +HP : 4000/4000 +Tu vi : Luyện Bì Đỉnh Phong (999/1000) – Chưa có công pháp chủ tu +Kỹ Năng : Vũ Kỹ Mèo Cào ( Phẩm chất : Vứt đi) +Sức chiến đấu : 200 (Tu vi +190 – Kỹ Năng +10) +Nên tu luyện vũ kỹ uyển chuyển , thâm hiểm , sắc bén +Công pháp chủ tu đề cử : Những công có thuộc tính nhẹ nhàng , nhưng lại có uy lực lớn khi chiến đấu Quan sát được một lúc Đặng Dịch mới nhẹ nhàng thở ra nói : “ Ừm, rất tốt , đệ hãy nghỉ ngơi hai ngày, ngày thứ ba đến Tàng Thư Các lấy một bộ công pháp mà đệ yêu thích để tu luyện , nhưng ta khuyên nên chọn một bộ có tên Huyền Phong Thanh Tâm , nó có lẽ sẽ hợp với đệ hơn” “Đệ biết , nhưng mà đại ca , còn mười người ra là đến gia tộc khảo hạch rồi , huyng có……..” Đặng Thiên có chút ấp úng nói nhưng chưa hắn nói xong thì Đặng Dịch lại lạnh lùng cắt lời : “Ta biết rồi , không cần để ý chuyện đó , ta tự giải quyết , đệ mau về đột phá đến Hậu Thiện đi , không thì đừng trách ta , mau về đi ” “Vâng….” – Đặng Thiên ỉu xìu trả lời rồi quay đầu rời đi. Nhìn theo bóng lưng của đệ đệ , Đặng Dịch mới nhẹ nhàng thở ra một chút nói : “ Đậu phộng , giả vờ ngầu ngầu cũng mệt a”. ….. Mười ngày sau , hôm nay Thiên Chân Thành vô cùng náo nhiệt người người qua lại tấp nập.Các quán ăn , quán trà người ra kẻ vào đông đúc hơn mọi khi gấp nhiều lần. Bọn họ đến đây chỉ với một mục đích chờ đợi thông tin khảo hạch các con em đệ tử tuồn ra ngoài xong còn bàn luận một chút về khảo hạch những năm gần đây. Đó dường như là một thói quen phong tục ở nơi đây , tại cứ mỗi nửa năm , các gia tộc lại tổng khảo hạch một lần để xem con em mình tu luyện ra sao , vào những thông tin đó chắc chắn sẽ bị hạ nhân trong gia tộc tuồn ra bên ngoài và bị tổng thành một cái bảng xếp hạng gọi là Thiên Chân bảng. Đặng gia Võ Trường , hiện tại nơi đây đang chật ních người , hầu như tất cả mọi người trong Đặng phủ đều tập trung tại nơi đây. “Hôm nay đã đến thời gian khảo hạch tất cả mọi người từ 20 tuổi trở xuống đứng xếp thành một hàng dài, dài đến mức không thấy người cuối cùng” Ngay tại lúc mọi người đang nhốn nháo bàn luận thì một thanh âm hùng hậu vang lên, chỉ thấy một lão nhân đang đừng trên chủ đài đang cất to giọng hô xuống , tiếng hô kèm theo chút linh khí khiến nó vang lên toàn bộ diễn vũ trường khiến tất cả mọi người đêu dừng lại và làm theo lời lão nhân. Sau khi nói xong, lão nhân đến bên một vị ngồi ở trên ghế chủ vị nhẹ nhàng nói : “Gia chủ , mời ngài” Người đó không ai khác chính là Đặng Chính Minh , gia chủ của Đặng gia , cũng chính là ông nội của Đặng Dịch và Đặng Thiên. Đặng Chính Minh đưa mắt nhìn lướt qua toàn bộ Võ trường một cái rồi mới gật đầu đứng đậy đi ra phía chủ đài cất cao giọng : “Hôm nay , gia chủ đời thứ 69 của Đặng gia , Đặng Chính Minh ta xin tuyên bố Đặng gia tổ chức lần khảo hạch lần thứ 2 trong năm, ai đạt được thành tựu thì sẽ có thưởng , còn bất cứ bất cứ ai 16 tuổi….mà chưa đạt đến luyện bì cảnh giới đều sẽ bị điều ra khỏi đại gia tộc!! phải tự lo cho bản thân , muốn quay trở lại phải đạt được thành tựu nhất định thì mới được phép quay trở về” Nói đến đoạn này thì ông nhìn thoáng qua phía Đặng Dịch , nặng nề lắc đầu thở dài một cái. : “ Gia tộc khảo hạch bắt đầu” Tiếng hô vang chấn động toàn trường , có người hưng phấn không thôi, có người lo lắng vô cùng . Còn về phía Đặng Dịch thì lại dửng dưng như không có gì xảy ra. “Người đầu tiên” “Đặng Hào – 20 tuổi - Tu vi Tiên Thiên sơ kỳ” Sau tiếng gọi , chỉ thấy một tên thanh niên trông vô cùng tuấn tú , mặc một bộ trường bào màu lục , mặt vểnh lên trời , trông vô cùng đắc ý đi lên trên đài. “ Truyền linh khí vào Hắc Thạch” - Lão giả chủ trì nhắc nhở một tiếng . “1,2,3,4,5… 5 vạch Tiên Thiên Trung kỳ , có tiền bộ , thưởng 1 Linh Nguyên Đan” Chỉ thấy khi Đặng Hào đặt tay vào Hắc Thạch thì nó hiện lên từng tia sáng , tổng có 5 tia….. (Linh Nguyên Đan, nhị phẩm đan dược , phụ trợ tu luyện dưới Võ Giả cảnh giới.) “Người tiếp theo” “Đặng Tinh – 20 tuổi…… 4 vạch – Tiên Thiên sơ kỳ ¸ vẫn vậy” …… Cũng chả biết bao lâu rồi , Đặng Dịch có chút buồn ngủ , dựa vào một gốc cây ngủ thiếp đi lúc nào không biết… “ Đặng Dịch – 16 tuổi – Tu vi….Luyện Cốt nhất trọng” Đợi một lúc không thấy có ai đi ra , lão giả lại nhắc lại một lần nữa nhưng vẫn chả thấy ai… Đang trong lúc buồn bực , thì bỗng có một tiếng vang lên “Lục trưởng lão , Đặng Dịch đang ngủ ở phía gốc thụ ở góc sân….” Nghe thấy vậy , hết thảy mọi người đều nhìn về phía gốc cây lớn . Chỉ thấy ở đó đang có một tên thiếu niên đang ngủ ở đó , thi thoảng còn phát ra tiếng cười hơ hớ như một tên điên… Thấy cảnh này tất cả mọi người đều cười rộ lên, bàn luận nhiệt liệt “Ha ha ha, đúng là tên thiểu năng mà” “Đúng là không ra một cái thể thống gì cả” “Đúng là tên đầu óc có vấn đề… chắc chắn hôm nay thể nào cũng bị đổi thôi” “Haizz thật tiếc cho gia chủ mà” “Tiếc cái gì , gia chủ vẫn còn một đứa cháu nữa mà , ngươi chả nhẽ không nhớ Đặng Thiên..” “Ờ , đúng rồi ha , ta quên mất đây , thấy bảo Đặng Thiên toàn đi theo ca ca hắn vui đùa thôi, không biết có bị nhiễm bệnh thần kinh không đây, ha ha ha” …… Vô số những tiếng bàn luận , mỉa mai vang lên . Trên phía đài quan sát , Đặng Chính Minh cũng Đặng Thanh Sơn thì mặt đen thui , rất khó chịu còn Phương Hoàng ngồi cạnh đó thì không kìm nổi rơi nước mắt , nàng rất thương đứa con này , nhưng mà tại cái thế giới vũ giả xưng hùng thì nàng không có cách nào khác . Nàng chỉ mong muốn con nàng sống một cuộc sống yên bình đến lúc già, nhưng nội quy gia tộc , nàng không thể cãi được , nàng rất khó chịu , rất buồn , tâm nàng rất đauu… Cũng không một ai khác để ý , đứng trong hàng ngũ khảo hạch nơi xa , Đặng Thiên đang cắn chặt răng , nắm chặt đôi tay , căm hận nhìn tất cả mọi người xung quanh , hắn muốn nói , muốn nói cho tất cả mọi người biết , đại ca của hắn không bị ngu , đại ca của hắn là một tuyệt thế thiên tài , không một ai có thể sánh kịp , nhưng hắn không dám nói, một khi hắn nói ra…có lẽ hắn sẽ không bao giờ được gặp Đặng Dịch nũa… hăn rất sợ điều này….. “Đặng Dịch, Đặng Dịch…” Đặng Lục tung người nhảy đến chỗ Đặng Dịch , lay lay hắn dậy. Trong lúc mở màng tỉnh dậy , Đặng Dịch nhìn thấy Đặng Lục thì cười cười một cách ngu ngốc nói : “Ha ha, Lục gia gia, ta còn đang ngủ ngon đâu…” Tình cảnh này để mọi người trong Võ Trường càng cười to hơn: “Ha ha, ngươi nghe thấy gì không” “Có chứ, ta có phải điếc đâu mà không nghe thấy” “Đúng là lên đần độn, làm xấu hổ cả Đặng gia” “Quá đang tiếc cho Đặng Dịch rồi, ngày xưa ta nhớ hắn còn vô cùng thông minh đây” “Đáng tiếc cái gì, phế vật thì là phế vật” “Đúng, đã là phế vật thì phải chịu đựng” “Đầu óc chả ra cái gì, ta cá ngày mai hắn chắc chắn phải đi” “Đi cái gì mà đi, chắc gia chủ cũng bảo vệ hắn thôi” “Cũng chưa biết được, gia chủ là người vô cùng nghiêm khắc, không có chuyện đó đâu” “Ừm, để mai xem thế nào” … Rất nhiều những tiếng mắng chửi, trêu chọc vang lên khiến Võ trường trở nên không khác gì một cái chợ vỡ cả.... Đặng Lục thì cười khổ một cái, hắn rất quý đứa cháu này , rất ngây thơ ,rất trong sáng, yêu đời một cách ngu ngơ, nhưng chính vì như thế, hắn lại chả biết cái gì đến luyện võ cả, đấy là điều đáng tiếc nhất............. “Đủ rồi!!!, không ồn ào nữa ,ta biết Đặng Dịch không thể tu luyện, không đạt được khảo hạch ngày hôm nay, ngày mai sẽ đến Thanh Phong sơn trang làm trang chủ….. Còn bây giờ tiếp tục khảo hạch” Ngay lúc mọi người đang cười đùa, chế nhạo Đặng Dịch thì giọng của Đặng Chính Minh vang lên, hắn không muốn nghe thêm gì nữa, trong lời nói của hắn có chút buồn bực, xen lẫn buồn phiền, trục xuất chính đứa cháu ruột của mình, làm gì có ai muốn, ông rất buồn nhưng phải biết làm sao, mặc dù mình có thể dữ Đặng Dịch lại nhưng như thế những đệ tử không đủ điều kiện sẽ chịu sao Nghe vậy , tất cả đều câm nín , không dám hé mồm ra nói một câu nào , dù sao người ta cũng là cháu nội của gia chủ nha , gia chủ quyết định thế nào thì ai dám cãi . Ý kiến thì lên phường nhé …. Với lại , Thanh Phong huyện là một nơi xa tít mù khơi , nơi đất cằn chim chả thèm đậu , thì làm gì có ai để ý đến đâu cơ chứ. Nghe được làm Trang chủ thì có vẻ oai oai nhưng ai cũng biết ở đó còn khổ hơn cả đệ tử bị trục xuất, ít ra đệ tử bị trục xuất còn có một hai cơ hội quật khởi, có được cơ hội để quay trở lại gia tộc cho nên chả ma nào muốn đến cái Thanh Phong huyện đó cả, thà bị trụ xuất ra ngoài tìm cơ duyên tu luyện để quay trở lại còn hơn …….. ... Mọi chuyện cứ thế trôi qua , còn với Đặng Dịch thì hắn cũng chỉ hơi ngẩn người một chút, hắn cũng tưởng sẽ bị đuổi ra như bao đệ tử khác, không ngờ gia gia còn quan tâm đến mình như vậy, sợ mình không biết tu luyện mà điều đến nới đó sống an nhàn, tâm hắn cũng có chút ấm áp, cảm động, nghĩ một chút hắn cũng chả quan tâm lắm, như nào mà chả được. Hắn lại dựa vào gốc cây đi ngủ tiếp, đêm qua hắn còn ngồi làm nhiệm vụ đếm sao đâu……... Thấy vậy mọi người cũng sững sờ xong chả quân tâm đến Đặng Dịch nữa mà tiếp tục khảo hạch………. Đặng Dịch đối với chuyện này trong lòng còn có một tia vui mừng, hắn ở Đặng phủ làm gì cũng bị người ta để ý đến, nay được gia gia cất nhắc đưa đến Thanh Phong làm một cái trang chủ nghe cũng có chút oai phong. Toàn bộ Đặng gia trên dưới đều là không nghĩ tới để Đặng Dịch đến Thanh Phong huyện làm trang chủ giống như thả cá vào sông, thả hổ về rừng. Từ nay hắn có thể tự tung tự tác mà chẳng có ai làm phiền.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]