CHƯƠNG 21: NÀNG THẾ NÀO CHẾT Ở CHỖ NÀY Editor: Luna Huang Từng đợt tiếng động lớn xôn xao qua đi, giống như Mộ Dung Tuyết sở liệu, tam gia mang theo người liên can đi tới viện tử của bản thân, Mộ Dung Tuyết từ lâu nằm trở lại trên giường mình, tiểu Cẩm cũng về tới trong phòng hạ nhân làm bộ ngủ. Nghe được tiếng động lớn ồn ào ngoài cửa, tiểu Cẩm điểm đèn, cởi ra vài nút trên cổ áo của y phục ra mới lao ra cửa phòng. Thấy tam gia mang theo đám người, nàng liền gài nút áo lại, liền hạ thấp người thỉnh an: “Nô tỳ gặp qua tam gia!” “Chủ tử nhà ngươi đâu?” Tam gia lạnh lùng quát dẹp đường. “Tỷ tỷ làm sao có thể ngủ được chết như vậy, chẳng lẽ thật đã chết rồi?” Người Mẫu Đơn khoác áo khoác của tam gia, tựa hồ sợ những nữ nhân khác nhìn không thấy, còn cố ý kéo kéo y phục, quét theo tới Phượng Điệp cùng Hương Nhứ một mắt. Phượng Điệp nhìn qua đầy mình lửa giận, thở phì phò nghiêng đầu qua một bên. Mà, Hương Nhứ chỉ là thấy nhưng không thể trách nhìn thoáng qua, ánh mắt quét về phía viện tử. Trong không khí, một mùi máu tươi nồng nặc theo gió mà đến. Tất cả mọi người tại chỗ đều ngửi thấy được, ngay cả tiểu Cẩm từ trước đến nay hậu tri hậu giác cũng ngửi thấy được. Dù sao cũng là nha đầu nhát gan, tiểu Cẩm mặc dù biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn là không che giấu được khẩn trương nội tâm. Cuống quít cúi đầu, nàng xoay người mại khai bộ tử đi hướng trước cửa gian nhà chủ tử. Không đợi tiểu Cẩm gõ cửa, Mộ Dung Tuyết mở cửa phòng ra. Mắt thấy trong viện náo nhiệt như vậy, đầu mày của nàng nhíu thật chặt, mại khai bộ tử từ bên trong đi ra. Dưới đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn không thi yên chi phấn nước trơn truột trắng noản, hoa đào hồng sắc trên mặt vết sẹo kia sáng tỏ dưới ánh trăng tản mát ra cảm giác thần bí. Đôi môi hồng sắc cảm tính hơi nhúc nhích, giống như là muốn nói, rồi lại không nói ra, nàng ưu nhã đi tới trước mặt tam gia khom người. Ngẩng đầu, mâu quang như lưu ly ba quang, buồn bã, để tam gia sửng sốt. Mẫu Đơn vô thì vô khắc đều nhìn nam nhân bên người, vừa thấy tam gia bị câu hồn, kéo cánh tay hắn lắc lắc: “Gia, ban nãy thủ vệ nói thấy có người vào viện tử bên này.” Hừ hừ! Tam gia tự cảm thất thố, có chút ngượng ngùng hắng giọng một cái. Cúi đầu, giơ lên, trong mắt hắn lần thứ hai tràn ngập âm lãnh: “Người đến, lấy đèn lồng tới.”
A. . . Đang nói, tiếng thét chói tai của nha đầu từ giả sơn truyền đến, bật người để mọi người cùng nhau vọt tới, thủ vệ vọt tới đốt đèn lồng vì mọi người chiếu sáng giả sơn. Chỉ thấy, cả người là tiểu Mẫn toàn máu nằm trên mặt đất. Ngực xuất hiện một lỗ thủng to, máu còn đang không ngừng chảy xuôi ra ngoài, vừa nhìn biết người vừa mới chết. “Mẫn nhi. . . Mẫn nhi. . .” Phượng Điệp nhìn người nằm là Mẫn nhi, như điên nhào tới ôm thi thể của Mẫn nhi khóc lớn lên. Động tác kịch liệt như thế để Hương Nhứ có vài phần nghi hoặc, Phượng Điệp đối với hạ nhân từ trước đến nay thuận miệng mắng to, nghe nói Mẫn nhi ở bên người nàng chưa từng có bao nhiêu ngày lành qua. Hôm nay Mẫn nhi chết, Phượng Điệp sẽ khóc thành như vậy, hiển nhiên phương diện này có chuyện. “Yêu. . . Đây không phải là nha đầu bên người Phượng Điệp sao? Thế nào sẽ chết viện tử của Vương phi?” Thanh âm của Mẫu Đơn cao vút châm chọc, nghe vào trong lỗ tai của mỗi người, đều có thể minh bạch đây là đang chất vấn Mộ Dung Tuyết cùng Phượng Điệp. Nửa đêm không hầu hạ chủ tử coi như thôi, thế nào còn chạy đến trong viện chủ tử khác? Cuối cùng còn chết ở viện tử người khác? Các loại nghi vấn để ánh mắt của tam gia rơi vào trên người Mộ Dung Tuyết, mà, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Tuyết vo thành một nắm, không chớp mắt nhìn thứ trong lòng bàn tay Mẫn nhi cầm. Đó là một cành hoa, là thái dương hoa hôm nay Tiểu Bạch đưa tới. Ban nãy rõ ràng không thấy được Tiểu Bạch, thế nào hoa lại ở trong tay Mẫn nhi? “Vương phi, ngươi giải thích thế nào?” Tam gia trầm thấp rống tiếng vang lên, cũng đồng dạng để mọi người cho rằng đây là hắn nhằm vào Mộ Dung Tuyết. “Thần thiếp không cần giải thích!” Mộ Dung Tuyết thu hồi nhãn thần, lạnh lùng trả lời. “Cái gì gọi là vô pháp giải thích? Ô ô. . . Tam gia người cần phải làm chủ cho làm chủ mới đúng, Mẫn nhi theo Phượng Điệp rất nhiều năm, cùng Phượng Điệp tuy rằng chủ tớ, lại như tỷ muội, tam gia, người nhất định phải làm chủ cho Phượng Điệp a. . .” Nói xong, Phượng Điệp khóc càng hung. Nghe tiếng khóc, tam gia lần thứ hai cúi đầu, hắn cũng thấy thái dương hoa trên tay Mẫn nhi. Nhãn tình sáng lên, hắn khom lưng ngồi xổm người xuống. Kiểm tra thái dương hoa trên tay Mẫn nhi, rất xác định đây là hoa trong hoa viên của mẫu phi. Tỉ mỉ kiểm tra nguyên nhân cái chết của Mẫn nhi lần nữa, đây là bị lợi khí xuyên phá từ phía sau. Nhưng, lợi khí này là cái gì? “Còn không mau tìm ra hung khí!” Hắn gầm nhẹ một tiếng, cũng bắt đầu kiểm tra mọi nơi. Hung khí? Trong đầu Mộ Dung Tuyết xẹt qua một hình ảnh, lúc đó nàng lại thấy ngân quang xuyên thấu từ mặc trên người Mẫn nhi, còn nghe được thanh ‘Loảng xoảng lang’ hạ xuống, thanh âm phải là đụng vào giả sơn vọng lại. Quay đầu lại nhìn thoáng qua tiểu Cẩm, tiểu Cẩm chính khẩn trương nhìn thi thể trên đất, lòng bàn tay đổ mồ hôi liên tục vuốt ve khăn tay, tâm sớm nâng ở giữa không trung. “Tiểu Cẩm, đốt hết tất cả đèn trong viện.” Mộ Dung Tuyết mặt không thay đổi phân phó, nhìn lướt qua sau giả sơn thông thường, vừa ngắm trong bụi cỏ, nhìn qua đang tìm kiếm cái gì? “Ngươi đang tìm cái gì?” Tam gia đột nhiên lạnh lùng hỏi một câu. Mộ Dung Tuyết chưa chú ý, mới vừa thất thần tất cả đều nhìn trong mắt tam gia, mà, không yên lòng nàng đến bây giờ còn chưa phục hồi tinh thần lại. “Vương phi nương nương, tam gia gọi ngươi đấy!” Mẫu Đơn trào phúng nói, thanh âm bén nhọn có thể đem đánh thức mèo con. Mộ Dung Tuyết lấy lại tinh thần, lạnh lùng ngang Mẫu Đơn một mắt, Mẫu Đơn bị một cái quang trừng không dám nói lời nào, bĩu môi cúi đầu. Mộ Dung Tuyết mới chậm rãi đưa mắt chuyển dời đến trên người tam gia, khẩu khí bình thản hỏi: “Tam gia muốn hỏi cái gì?” “Nàng thế nào chết ở chỗ này?” Tam gia có chút tức giận hỏi. “Thần thiếp không biết, thần thiếp một mực thân thể không khỏe ở trong phòng nghỉ ngơi, nếu như không phải là tam gia mang theo người nhiều như vậy qua đây, thần thiếp chắc là vẫn còn ở chỗ Chu công chơi cờ.” Mộ Dung Tuyết nhìn cũng không nhìn tam gia, đối với nam nhân này, nàng thật sự là không đề được nửa điểm hứng thú. Nghĩ không ra không có mình sủng hạnh nàng trái lại quá thảnh thơi, nhưng, đây đối với tam gia từ trước đến nay cảm giác mình thập phần mị lực mà nói đó chính là loại vũ nhục. Trong lòng không khỏi mọc lên phẫn nộ, bán híp mắt liếc Mộ Dung Tuyết, khẩu khí giống như vào đông hàn băng: “Người chết ngươi cũng không biết, ngươi làm sao làm phi của bổn vương, làm quản lý hậu viện của bổn vương.” Mộ Dung Tuyết nghe lời này, khiếp sợ quay đầu nhìn về phía tam gia. Nhãn thần hắn mang theo khinh bỉ, mang theo lạnh lùng, còn có cừu hận chưa hề biến mất. Lại nhìn những nữ nhân khác, ngoại trừ Hương Nhứ, ngay cả ánh mắt của hạ nhân nhìn mình nhìn có chút hả hê. “Nếu như ngươi tự nhận không có năng lực này, bổn vương sẽ hướng phụ hoàng nói rõ cho ngươi làm thiếp, nhường lại vị trí Vương phi.” Tam gia trêu ghẹo nhìn Mộ Dung Tuyết, muốn nhìn nàng đối với mình bất tại hồ có đúng hay không giả vờ? Hừ! Khóe miệng của Mộ Dung Tuyết hơi nhếch lên, đứng dậy quét những người khác một mắt, vẻ mặt tức giận nói: “Tam gia cảm thấy thế nào hợp cứ việc làm chủ là được, nhưng thần thiếp tuyệt đối sẽ không ủy khuất bản thân.” Câu nói vừa dứt, nàng không để ý tới ánh mắt của người khác nữa, cất bước đi trở về phòng của mình. Đóng cửa phòng, nàng nằm xuống. Tâm, là không trên không dưới, bởi vì nếu như tam gia thật để mình làm thiếp, cha nhất định sẽ lấy mẫu thân trút giận. Nhắm mắt lại, trong lòng rất đau, nắm tay thật chặt. Cổ lực lượng cường đại trong thân thể để máu sôi trào, nếu như có thể đánh một trận giải quyết tất cả mọi chuyện thì tốt biết bao nhiêu. Lúc này, ngoài cửa rất nhiều thủ vệ chạy vào, ở viện tử thảm thức sưu tầm hung khí giết chết Mẫn nhi. Tam gia mượn cớ nửa đêm để vài vị cô nương đều trở về phòng, mình cũng dừng lại ở đây, truy tra nguyên nhân cái chết của Mẫn nhi. Cầm trong tay thái dương hoa trong viện mẫu phi, hít một hơi thật sâu ngửi ngửi, mùi hoa hiển nhiên mang theo một cổ vị đạo khác, cổ vị đạo này ở địa phương nào ngửi qua? Đầu mày ninh thật chặt, hắn ngẩng đầu nhìn về phía tiểu Cẩm đứng ở một bên: “Ngươi xác định chủ tử nhà các ngươi cùng Mẫn nhi không oán không cừu?” “Tam gia minh xét, chủ tử sao cùng một nha đầu có thù oán gì, huống chi nàng còn lài nha đầu của Phượng Điệp cô nương.” Câu nói kế tiếp của Tiểu Cẩm phóng thấp rất nhiều, hiển nhiên đối với của thường ngày của Phượng Điệp không vui. Tam gia vẫn chưa chất vấn về lai lịch của thái dương hoa, tiếng nói bình thản không có chút ba động nào: “Người đến, nâng thi thể đi, miễn cho để Vương phi cảm thấy xui.” Tiếng nói vừa dứt, bọn hạ nhân đem thi thể mang ra Mộng viên. Cho người rửa sạch vết máu mặt đất xong, tam gia cũng ly khai. Đèn trái phải hai bên hàng lang tắt, tất cả khôi phục bình tĩnh. Gió, thổi hoa trong viện, tiểu Cẩm đứng tại chỗ nhìn bốn phía bình tĩnh, nhịn không được rùng mình một cái, hai tay giao nhau chà xát, tiểu bào đi tới trước cửa chủ tử, nhẹ nhàng mà gõ cửa phòng một cái gõ cửa phòng một cái: “Chủ tử, Chủ tử đã ngủ chưa?” “Ngủ rồi, ngươi cũng đi ngủ đi!” Thanh âm của Mộ Dung Tuyết cực kỳ bình tĩnh, tựa như chưa hề phát sinh qua bất cứ chuyện gì.
“Vâng!” Tiểu Cẩm ứng tiếng, lại nhìn giả sơn bên kia, trên người cả người nổi da gà, cả người khó chịu khó chịu bước nhanh đi đến phòng mình. Đẩy cửa, tiến thất, nàng sợ chạy đến trên giường mình nằm xuống. Mọi người đi hết, viện tử hoàn toàn an tĩnh lại. Gió, nhẹ nhàng mà thổi, thổi hoa, mùi hoa nhàn nhạt kèm theo huyết tinh khí còn động lại trong không khí, một thân ảnh màu trắng từ giả sơn toát ra một đầu. Mắt lục sắc cẩn thận nhìn lướt qua viện tử, cái lỗ tai dựng thẳng lên, đuôi nhếch lên, nhất phó trạng thái tác chiến. Đầu tả hữu đong đưa, xác định trong viện thực sự không ai, nó xoay người thâm nhập lỗ nhỏ bên cạnh. Không bao lâu, Tiểu Bạch lại từ trong động toát ra đầu, nhưng lần này trong miệng nó ngậm thứ sáng long lanh. Vật nhỏ nhẹ bước chân đi vòng qua phía sau gian nhà, nhảy cửa sổ mà vào gian nhà của Mộ Dung Tuyết. Đắc ý động động tiểu đuôi, nó nghênh ngang đi tới trước giường, sau đó đem thứ trong miệng ném xuống đất. Loảng xoảng lang! Rơi xuống đất tiếng vang lên, vốn là không ngủ Mộ Dung Tuyết ngồi dậy, chống lại ánh mắt Tiểu Bạch Tiểu Bạch, Tiểu Bạch thấp giọng kêu hai tiếng, nhảy đến trên bàn vỗ vỗ ngọn nến. Mộ Dung Tuyết lo lắng xuống giường chạy tới cửa, từ trong khe cửa nhìn viện tử một mắt, không thấy được dạng khác thường, nàng lại chạy về bên giường châm ngọn nến. Ánh nến rọi sáng gian nhà, nàng nhìn thấy Tiểu Bạch ngồi ở trên bàn liếm mao, khí thế, tựa như công chúa bạch tuyết, đắc ý mang theo ngạo khí. “Dưới giả sơn thật sự có mật đạo?” Nàng đột nhiên nhớ tới vấn đề này. Tiểu Bạch dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Tuyết, khóe miệng hơi câu dẫn ra, nhìn qua như là đang cười. Phản ứng của Tiểu Bạch cho Mộ Dung Tuyết đáp án rất, giữa lúc nàng cao hứng muốn nói cái gì, lơ đãng một cúi đầu thấy được lợi khí còn mang theo máu trên mặt đất. Đây cũng là ám khí, to bằng ngón tay, tiêm bén nhọn như kiếm, ám khí sắc bén còn lưu lại vết máu, Mộ Dung Tuyết xác định đây là ám khí giết chết Mẫn nhi. Hít một hơi thật sâu, nàng dùng ánh mắt hồ nghi nhìn về phía Tiểu Bạch. Tiểu Bạch trát trát mắt lục thật to, vươn đầu lưỡi thật dài liếm liếm mũi, nhìn qua như là làm nũng. “Yên tâm, ngày mai cho ngươi ăn đùi gà lớn.” Mộ Dung Tuyết đi tới sờ sờ đầu của Tiểu Bạch, trong đầu hiện lên một cái ý niệm, nàng dừng lại nhìn về phía Tiểu Bạch: “Thái dương hoa kia cũng là ngươi kín đáo đưa cho Mẫn nhi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]