Chương trước
Chương sau

CHƯƠNG 17: ĐỂ NGƯƠI ĐI TRẮNG TAY MỘT CHUYẾN
Editor: Luna Huang
Thời gian nhoáng lên qua nửa tháng, tất cả thương trên mặt Mộ Dung Tuyết đều khôi phục, dậy sớm, nàng dùng sửa sửa lưu hải trên trán, để tóc hơi chút che khuất mặt bên trái, như ẩn như hiện hoa đào hồng sắc, trái lại cho nàng tăng thêm vài phần thần bí yêu mị.
Vuốt mặt trơn nhẵn, mở ngăn kéo của bàn trang điểm, từ đống trâm gài tóc lấy ra một cây khổng tước trâm diễm lệ. Kim dùng hoàng kim chế thành, lông chim trên thân dùng phỉ thúy chế thành, tròng mắt tương khảm mặc ngọc, thủ nghệ xảo đoạt thiên công để khổng tước rất sống động.
Nghe nói, đây là trước một ngày gả tiến vương phủ, nương đưa cho Mộ Dung Tuyết. Đây là vật đáng tiền nhất của nương, cũng là đồ nương quý báu nhất, nương nói đây sẽ mang lúc đầu đến cho Mộ Dung Tuyết. Trong miệng tiểu Cẩm, nàng sớm đã biết tình cảnh của nương kia ở Mộ Dung phủ, trong lòng có chút tiếc hận nương lúc đầu sai nhận sài lang trở thành người tốt, mới có thể rơi vào tình cảnh khó coi như vậy.
Cầm lấy cây trâm để lên ở trên đầu so đo, trước mắt nàng sáng ngời, nhất thời minh bạch cái gì gọi là tỳ vết nào cũng sẽ trở thành một loại mỹ.
“Chủ tử, người cài cây trâm khổng tước này thật xinh đẹp.” Tiểu Cẩm bưng chậu nước đi vào cửa, trong gương thấy chủ tử cười, nhanh hơn bước chân đi đến.
“Tiểu Cẩm, trang điểm trang phục cho bổn cung, bổn cung muốn vào cung thỉnh an hoàng hậu nương nương!” Mộ Dung Tuyết hé miệng mị tiếu, rất hài lòng cái dạng này.
“Chủ tử ngươi đây là?” Tiểu Cẩm không hiểu nhìn về phía chủ tử trong gương.
Mộ Dung Tuyết không nói mà cười, mở ra yên chi thủy phấn hai ngày này tiểu Cẩm mới mua về, từ trong gương nhìn tiểu Cẩm một chút. Tiểu Cẩm không nói thêm nữa, nhanh lên hầu hạ chủ tử rửa mặt thượng trang.
Kinh qua ngày sau, cô nương của các viện tử không có đên gây phiền phức, ngay cả Hương Nhứ cũng không bước vào Mộng viên nửa bước. Bất quá, cái này cũng không đại biểu những nữ nhân này thật tình buông xuống.
Trang điểm trang phục một phen mới vừa tiến viện tử, Mộ Dung Tuyết liền thấy hai đầu chướng mắt bên ngoài viện lắc lư, giả vờ không thấy bước nhanh hơn đi đến đại môn vương phủ.

Ngoài cửa lớn vương phủ, xa phu sớm chờ thấy chủ tử đi ra, vì chủ tử vén màn xe lên, đợi chủ tớ ngồi lên, huy vũ roi ly khai vương phủ.
Văn Mặc phụ trách vì tam gia theo dõi thấy Mộ Dung Tuyết rời đi, lôi con ngựa xa xa đi theo phía sau xe. Để hắn không nghĩ tới là mã xa của Mộ Dung Tuyết cư nhiên vào hoàng cung, may là hoàng cung không cho phép mã xa đi nhanh, hắn mới có thể hạ mã thi triển khinh công đi theo.
Mã xa của Mộ Dung Tuyết đứng ở Cảnh Dương cung môn, tiểu Cẩm trước xuống xe ngựa, đỡ Mộ Dung Tuyết xuống xe ngựa. Công công canh giữ ở ngoài cung thấy mã xa của Khiếu vương phủ, đoán được người này chính là Mộ Dung Tuyết, cho người truyền lời cho hoàng hậu.
Lúc này, hoàng hậu khó có được lúc rảnh rỗi đang cùng thái tử ở Thiên thính chơi cờ. Nghe được công công báo lại, hai người có chút kinh ngạc liếc nhau, hoàng hậu để công công mang người vào.
“Mẫu hậu, người nhi thần có nên tránh hay không?” Thái tử cung kính nhìn mẫu hậu, trong lúc nhất thời cũng đẽo gọt không ra Mộ Dung Tuyết vì sao tới đây?
“Không cần, phân phó nếu là lục vương gia tới đây, tuyệt đối không được để hắn bước vào Thiên viện một bước.” Hoàng hậu phất tay áo nói rằng.
“Vâng!” Công công lui xuống.
Mộ Dung Tuyết đứng ở cửa, kiên nhẫn cùng đợi, thưởng thức muôn tía nghìn hồng trong vườn hoa. Hoa trong cung chính là không giống, nở tựa hồ cũng so với hoa của bách tính bình thường diễm lệ hơn.
Đáng tiếc, hoa nơi này đều là vì tươi đẹp mà nở, dù cho nở tốt, đều chỉ là vì tranh sủng đoạt ái, không giống hoa của bách tính phổ thông nhìn qua tự nhiên.
“Chủ tử, người nếu thích trở lại tiểu Cẩm trồng chút hoa trong viện của người.” Tiểu Cẩm thấy chủ tử đối những bông hoa này thật là yêu thích vừa cười vừa nói.
“Câm miệng!” Mộ Dung Tuyết khẽ quát một tiếng, làm bộ tức giận đối với tiểu Cẩm một trận tố xích: “Hoa trong cung là người nhà bình thường tùy ý loạn sao.”
“Vâng! Nô tỳ biết sai! Nô tỳ biết sai!” Tiểu Cẩm cúi đầu khom người.
Mắng xong tiểu Cẩm, Mộ Dung Tuyết len lén nhìn hai vị công công canh giữ ở, hai vị công công nhìn như chính đàm luận cái gì, kỳ thực cũng len lén đánh giá bản thân. Những thứ này đều là người bên cạnh hoàng hậu, từng cử động của, bọn họ đều sẽ không bỏ qua.
Tiểu Cẩm không dám làm chủ tử mất hứng, cúi đầu đứng ở một bên. Mộ Dung Tuyết tiếp tục ngắm hoa, chỉ là không còn có tâm tình mới vừa rồi. Nghe được tiếng bước chân truyền đến, nàng ngẩng đầu lên.
Tiểu công công truyền lời chạy chậm tới cửa, vẫy phất trần, thanh âm âm dương quái khí nói rằng: “Khiếu vương phi, hoàng hậu nương nương thỉnh người đi vào.”
“Làm phiền công công rồi.” Mộ Dung Tuyết cũng khách sáo vài câu.
Tiểu công công mang theo Mộ Dung Tuyết, đi qua mấy tòa viện, rốt cục vào thiền điện của Cảnh Dương cung. Tiểu công công đi vào trước thông báo, lập tức đi ra dẫn theo nàng đi vào. Nhưng, thời gian đi vào nhà, tiểu Cẩm lưu tại lưu tại cửa.
Lúc này, hoàng hậu cùng thái tử gia tiếp tục đánh cờ, Mộ Dung Tuyết mại bước liên tục đi vào trong quỳ trên mặt đấ: “Thần thiếp gặp qua hoàng hậu nương nương, gặp qua thái tử gia!”
Hoàng hậu nghe được thanh âm của Mộ Dung Tuyết không trả lời, như trước nhìn chằm chằm bàn cờ, nhìn quân cờ trên tay thái tử gia, đạm cười một tiếng nói: “Hoàng nhi, tài đánh cờ của ngươi thực sự là càng ngày càng cao, không bao lâu mẫu hậu không phải là đối thủ của ngươi rồi.”
“Mẫu hậu chê cười nhi thần, nhi thần chỉ là gần đây may mắn được phụ hoàng điểm hóa, mới có thế may mắn thắng mẫu hậu một ván.” Thái tử gia nói rất là khiêm tốn, khi nói chuyện len lén ngắm Mộ Dung Tuyết một mắt, khóe miệng câu dẫn ra một cười nhạt châm chọc.
Hắn không rõ lục đệ vì sao si mê nữ nhân này như vậy. Không phải là khuôn mặt so với nữ tử bình thường hơi đẹp chút, văn thải cũng hơi chút xuất chúng. Nhưng, tính tình của nàng táo bạo, điêu ngoa tùy hứng, người bình thường cũng không có phúc tiêu thụ.
Mộ Dung Tuyết cúi đầu, thái tử gia căn bản là nhìn không thấy mặt của nàng, nhưng nàng cảm thấy ánh mắt khác thường của hắn, đầu càng chôn thấp.
Hoàng hậu thua tổng thể vẫn chưa vì vậy mà mất hứng, lý do rất đơn giản, bởi vì người thắng là nhi tử của nàng. Vinh quang của nhi tử chẳng khác nào vinh quang của mẫu thân, nàng đã sớm đem tất cả có hi vọng giao trên người thái tử ưu tú này. Hài lòng cười cười, nàng lười biếng giơ tay lên một cái: “Đứng lên! Tiểu Bình tử dọn chỗ!”
“Tạ ơn hoàng hậu nương nương!” Mộ Dung Tuyết tạ ân xong từ dưới đất bò dậy, đi tới ngồi xuống một bên ngẩng đầu lên.
Ngẩng đầu của nàng vừa vặn đụng với quay đầu của thái tử gia, bốn mắt nhìn nhau, thái tử gia thấy một đôi ánh mắt trong suốt thấy đáy, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tịnh bạch, còn có đôi môi cảm tính. Không phải là nghe nói nàng bị tam đệ đánh cho hủy dung, thế nào còn có thể xinh đẹp như vậy? Còn có cặp mắt kia, trước đây thế nào chưa hề chú ý tới ánh mắt của nàng xinh đẹp như vậy. Vừa nhìn, mắt này còn có mấy phần câu hồn.
“Thái tử, ngươi không phải là còn có quyển tông cần phải xử lý sao?” Hoàng hậu thấy ánh mắt của thái tử gia rơi vào trên người Mộ Dung Tuyết hồi lâu không thể ly khai, trên mặt lập tức hiện không vui.
Điều này cũng không có thể trách hoàng hậu, lúc đầu lục hoàng tử bị Mộ Dung Tuyết mê đến thần hồn điên đảo, vì hoàng thượng chỉ hôn tam hoàng tử, thiếu chút nữa chọc cho long nhan đại nộ, nàng có thể nào thấy thái tử gia cũng cũng con đường này?
Thái tử đang tò mò má trái bị lưu hải che khuất, nghe được mẫu hậu nói, vội vàng thu hồi đường nhìn, đứng dậy hành một đại lễ cho hoàng hậu không cam lòng đi ra ngoài.
Hừ…
Hoàng hậu từ trong lỗ mũi ra khẩu khí, hòa hoãn tâm tình, mới ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Tuyết ngồi ở cách đó không xa: “Nghe nói Khiếu vương đối với ngươi bất hảo, có việc này?”
“Hồi nương nương, vậy cũng là lỗi của thần thiếp, thần thiếp lúc đầu lỗ mãng giết thiếp hắn thích nhất, mới có thể rước lấy bất mãn của Vương gia. Hôm nay, thần thiếp đã lọt vào báo ứng, thần thiếp…” Mộ Dung Tuyết giả vờ hối cải hít mũi một cái, lại làm bộ lau lệ ở khóe mắt.
“Báo ứng?” Hoàng hậu vẻ mặt mong đợi nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, đem lý vừa cầm lên đặt lại lên bàn.
Mộ Dung Tuyết chậm rãi ngẩng đầu, vén lên tóc má trái, hiện ra vết sẹo. Hoàng hậu thấy vết sẹo một trận kinh ngạc, cự ly quá xa để cho nàng nhìn không thấy đồ án trên vết sẹo, nàng có chút nóng nảy vẫy vẫy tay với Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết đi tới trước mặt hoàng hậu, lần thứ hai vén tóc, để hoàng hậu có thể thấy rất rõ ràng.
Báo ứng!

Đây quả nhiên là báo ứng, nghĩ không ra Mộ Dung Tuyết cũng có thể có một ngày tự biết, không hổ là người đã chết qua.
Hoàng hậu từ đầu đến chân lần thứ hai quan sát, ánh mắt cuối cùng rơi vào hoa đào hoa đào đỏ tươi trên vết sẹo: “Sư phụ xăm hình thực sự là tay nghề không sai, hoa đào tú sống động như vậy.”
“Để nương nương chê cười, hoa này cho dù tốt, gương mặt này của thần thiếp cũng đều bị hủy.” Mộ Dung Tuyết nói, viền mắt lần thứ hai đỏ, nước mắt ào ào chảy xuống, nhìn qua dáng dấp điềm đạm đáng yêu.
Cùng hiêu trương bạt hỗ trước đây so sánh, Mộ Dung Tuyết bây giờ quả thực tưởng như hai người, điều này làm cho trong lòng hoàng hậu có điều cảm khái. Thật sâu thở dài, nàng cầm lấy ly trên bàn nhấp một ngụm trà, sau đó mới không hoảng hốt không chậm mà hỏi thăm: “Khiếu vương phi tiến cung không chỉ là thăm bổn cung, có lời gì ngươi cứ nói đừng ngại!”
“Nương nương quả nhiên tuệ nhãn! Thần thiếp trước tạ qua nương nương.” Mộ Dung Tuyết mặt lộ vẻ cảm kích khom người, cúi đầu là lúc mâu quang hiện lên vài phần cười quỷ dị.
Ai…
Hoàng hậu khôn khéo vòng vo chuyển tròng mắt, thở dài đã minh bạch mục đích Mộ Dung Tuyết tiến cung, không đợi Mộ Dung Tuyết mở miệng, nàng trước chặt đứt ý niệm trong đầu: “Nếu là Khiếu vương phi bởi vì vết sẹo trên mặt đi cầu bổn cung, sợ rằng lúc này để người đi trắng tay một chuyến rồi.”
“Nương nương! Mộ Dung Tuyết kích động ngẩng đầu lên.
Hoàng hậu nhìn về phía biểu tình của Mộ Dung Tuyết có chút tiếc hận, nói rõ lời hơn một chút: “Khiếu vương phi, không phải là bổn cung không muốn giúp ngươi, chỉ là vì gương mặt này của ngươi, lục gia sắp phá hủy dược phòng của bổn cung, bổn cung cũng không muốn thụ bực lăn qua lăn lại này nữa!”
Nghe lời này, vẻ mặt Mộ Dung Tuyết sợ quỳ xuống, dập đầu cho hoàng hậu, cái trán dán trên mặt đất nói: “Nương nương bớt giận! Thần thiếp biết nên làm như thế nào.”
“Sớm nghe nói đại tiểu thư Mộ Dung gia thông minh lanh lợi, hôm nay bổn cung cuối cùng cũng thấy được. Được rồi, thân ngươi khỏi hẳn, sớm hồi vương phủ nghỉ ngơi!” Hoàng hậu phất phất tay, đứng dậy đi qua Được rồi Mộ Dung Tuyết, cất bước đi ra thiền điện, cũng không quay đầu lại đi đến phương hướng tẩm.
Mộ Dung Tuyết nghe được tiếng bước chân ly khai ngẩng đầu lên, công công bên người tiến lên nâng nàng dậy, lại tiễn nàng cùng tiểu Cẩm tống xuất Cảnh Dương cung môn.
Đi ở hành lang hoa lệ ngoài cung, Mộ Dung Tuyết nghiêm túc nghĩ lời của hoàng hậu mới vừa nói qua, tiểu Cẩm một tấc cũng không rời một tấc cũng không rời theo sát. Đứng ở cách đó không xa thái tử một đôi mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm các nàng, mắt thấy hai người sắp muốn đi ra cửa viện trước mặt, thái tử mặc hoàng bào xuất hiện ở viện môn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.