"Trời ạ, thế có chết người không chứ!"
" Nghe huynh đài vừa rồi ngâm câu thơ hay tuyệt đó, biết huynh là người hòai bão trí lớn", vị tuyệt sắc tiểu tử không cười nữa, nét mặt trầm ngâm nhìn mặt hồ nói: "Theo như lời huynh đài nói, Giang Nam sản sinh ra rất nhiều tài tử giai nhân, nhiều văn nhân mặc khách, danh tiếng vang lừng thiên hạ, cái này là ưu điểm, nhưng cũng là khuyết điểm."
"Ah?", thời đại này mà cũng có người nghĩ được thế à, Lâm Vãn Vinh nhất thời cảm thấy rất hứng thú: "Này vị nhân ... ah, nhân huynh chẳng biết nói vậy là ý gì?"
Hắn nhất thời lỡ mồm, thiếu chút nữa thì cả hai từ "nhân yêu" cũng nói ra, mặc dù chưa chắc gã tuyệt sắc công tử đã hiểu ý tứ của hắn, nhưng lại bắt hắn giải thích ý nghĩa hai từ này, thì không phải là đã tự mình làm khó mình sao?
Vị tuyệt sắc công tử gật đầu nói: "Đại Hoa quốc ta từ khi thái tổ hoàng đế khai quốc đến nay, đều có tập quán trọng văn khinh vũ, đặc biệt ở Giang Nam này, tài tử nữ sĩ, đều lấy văn tài phong lưu làm niềm kiêu hãnh, vào lúc thái bình thịnh trị, điều này không sao, nhưng khi quốc nạn lâm đầu, phương bắc kẻ địch mạnh đang xâm lấn, nhưng bọn họ lại vẫn như cũ chỉ lo cho bản thân, không biết họ để quốc gia đi đâu mất rồi? Ài, quốc gia... quốc gia, có nước mới có nhà, nếu ai ai cũng như bọn họ " Noãn phong huân đích du nhân túy, trực bả Hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-gia-dinh/2037424/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.