Dịch: lanhdiendiemla Biên dịch: vietstars. Biên tập: nhất giới.
- Không phải là đã nói rồi sao? Giờ lại khóc tới mức nhìn không ra sao thế này?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười đưa cho Đại tiểu thư một chiếc khăn lụa, sau đó quay đầu lại, trong mắt hiện lên một tia hàn quang.
- Ngươi tên là gì vậy? Là Vu bàn tử (tên mập) phải không?
Lâm Vãn Vinh cười nhạt hướng tới Vu hội trưởng nói.
- Ta sao có thể béo …
Vu hội trưởng bất ngờ không kịp phòng bị, thiếu chút nữa đáp lại lời hắn, may mà sớm tỉnh ngộ, vội lớn tiếng quát:
- Ngươi là ai? Sao dám nói với ta như thế ?
- Đào hội trưởng, ngươi nói cho hắn biết ta là ai !
Lâm Vãn Vinh mặt cười như không, quay về phía Đào Đông Thành nói.
Đào Đông Thành cùng hắn quen biết lâu rồi, cũng không biết lai lịch thật của hắn. Tuy bề ngoài ra vẻ hùng hổ nhưng bên trong nhút nhát, đành nói:
- Lâm Tam, ngươi muốn gì? Nơi đây là Thương hội Triết Giang, không đến lượt ngươi lên tiếng.
- Chúc mừng ngươi, Vu hội trưởng, ngươi muốn lập tức béo được rồi.
Lâm Vãn Vinh như không nghe thấy Đào Đông Thành nói gì, trong mặt hiện lên một tia mờ ám, cười nhìn Vu hội trưởng.
Vu lão mập theo bản năng biết sự tình có gì đó không đúng, vội vàng kêu lên:
- Ngươi muốn làm gì?
- Lão tử là người văn minh
Lâm Vãn Vinh đưa tay kéo chiếc ghế gỗ, đem đến trước cái bàn đập mạnh xuống, một tiếng vang lớn, "a" một tiếng kinh hãi, chiếc bàn hoàn toàn tan nát.
Nhìn thẳng vào tên Vu bàn tử kia , Lâm Vãn Vinh trái phải hai bên tung liên tiếp câu quyền, bình bình hai tiếng, nện thẳng vào mặt Vu bàn tử.
Vu hội trưởng hét một tiếng "a" thảm thiết, ngã nhào liền lăn vài vòng trên mặt đất, rên rỉ kêu vài tiếng. Ngay cả sức đứng lên cũng không có, hai bên má sưng lên như bánh bao, làm con ngươi vốn không to trở thành một đường thẳng.
- Ngươi, ngươi là đồ du côn, người đâu, người đâu, mau bắt tên nô tài này.
Vu hội trưởng nằm thẳng cẳng trên mặt đất, không ngừng rên rỉ, yếu ớt quát tháo.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, đi tới phía trước, duỗi một chân chậm chạp đưa tới mặt Vu hội trưởng, Vu bàn từ kia tránh trái né phải, tựa hồ không sao tránh nổi một cước kia.
- Ngươi, ngươi ép người thái quá …
Vu hội trưởng bị dẫm lên mặt, mũi "hừ" một tiếng, cao giọng hô.
- Ép người quá đáng?
Lâm Vãn Vinh cười lạnh nói:
- Mới vừa rồi, các người làm Tiêu Đại tiểu thư tiến thoái lưỡng nan thì có nghĩ đến bốn chữ đó không?
- Lâm Tam, ngươi thật sự coi Triết Giang thương hội chúng ta không có chăng? Các vị đồng liêu, người ta khi dễ hội trưởng của chúng ta, chúng ta còn chờ gì nữa?
Đó chính là tên chưởng quầy lúc trước làm cho Đại tiểu thư khó xử, thấy hội trưởng bị người ta dẫm chân lên, lập tức đứng lên hò hét.
- Thương hội, một thương hội thật hay a.
Lâm Vãn Vinh ha ha cười to nói:
- Hống hách thao túng buôn bán như thế, ép người đến vậy, thương hội, thương hội cái mẹ các ngươi.
Chân phải hắn dẫm mạnh trên mặt Vu hội trưởng một cái, khiến lão Vu bàn tử gào khóc thảm thiết.
Lâm Vãn Vinh xoay người nhìn đám thương khách của Giang Tô thương hội, ánh mắt hừng hực, cả giận nói:
- Tiêu gia là một trong những thành viên của Kim Lăng thương hội, hôm nay bị các ngươi chèn ép tới thế này, không có một ai nói gì, Kim Lăng thương hội này còn muốn làm cái gì hả?
Đại tiểu thư thấy Lâm Tam tức giận, trong lòng cũng kinh hãi, nếu Lâm Tam này lại nổi giận thì mọi việc đều không đi đến đâu cả, nàng vội vàng giữ chặt tay áo Lâm Tam:
- Lâm Tam không được lỗ mãng làm bị thương người khác.
Lâm Vãn Vinh quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Nhược nói:
- Đại tiểu thư, nhẫn nại cũng có mức độ, giờ không cần nhẫn nại nữa. Để người ta ngồi trên đầu Tiêu gia, nếu lúc nào cũng nhân nhượng, chỉ làm cho chúng được đà lấn tới.
Đại tiểu thư biết Lâm Tam nói không sai, liền cắn chặt răng không nói gì.
Vu hội trưởng kêu gào như heo bị giết:
- Lâm Tam, ngươi mau buông.. ta ra, tại đất Hàng Châu của ta, ngươi dám làm càn như thế ư? Có biết thiên lí không, còn biết vương pháp không?
- Ha ha ha ha…
Lâm Vãn Vinh cười to:
- Bây giờ lại giảng giải vương pháp sao? Vừa rồi các ngươi thúc ép một nữ tử yếu đuối đến khổ sở, sao không giảng giải vương pháp, thiên lí? Thế giới này chỉ có một thiên lý, nắm tay ai cứng, người đó là thiên lý.
Đào Đông Thành thấy lý lẽ của Lâm Tam dã man như thế, cũng như cách hành sự của hắn, trong lòng có chút sợ hãi vội vàng nói:
- Lâm Tam, đây là đất Triết Giang, người chớ làm càn.
Lúc kích động thì như ma quỷ, mỗi người đều có huyết tính, cho nên đôi khi cũng không tránh khỏi bị kích động một chút. Phàm việc gì tính kỹ trước mới làm, thì hầu như luôn có kết quả khả quan. Lâm Vãn Vinh lúc này nghĩ, tại nơi này hắn toàn bị người ta tìm cách khi dễ, tránh không được thì không bằng trực tiếp đối đầu, chết có gì mà sợ.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, buông chân tha cho Vu hội trưởng, chậm rãi bước đến gần Đào Đông Thành nói:
- Đào công tử, Đào hội trường, nơi này là địa giới Triết Giang phải không? Vậy sau này trở lại Kim Lăng thì sao? Tiêu gia chúng ta có phải vẫn bị ngươi khi dễ như cũ?
- Ta khi dễ Tiêu gia khi nào? Ngươi không thể… ngươi không thể nói không căn cứ như thế.
Đào Đông Thành vội vàng phân biện cố tìm cách giấu đi những sự việc đằng sau, giảm nhẹ những điều Lâm Tam không biết.
Đối với cái loại ngụy quân tử này, giảng giải đạo lý căn bản là không thể được, đối với hắn chỉ có thể đểu giả hơn, tiểu nhân hơn. Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
- Ngươi không có khi dễ Tiêu gia ư? Thật là điều tuyệt vời a, mới vừa rồi Vu bàn tử kia thúc ép gắt gao, ai đã trợ Trụ vi ngược chứ? Thật buồn cười, người còn dám tự xưng là hội chủ của thương hội Kim Lăng. Ngươi không có khi dễ Tiêu gia, hôm nay ta cần phải khi dễ ngươi vậy, ngươi không có ý kiến chứ?
Đại tiểu thư nhìn Lâm Tam vì chính mình mạnh mẽ ra mặt như vậy, vừa cảm động lại vừa lo lắng. Vội vàng đến bên cạnh Lâm Tam, kéo kéo tay áo hắn nhẹ giọng nói:
- Chớ vô ý để làm bị thương chính mình đó.
Lâm Vãn Vinh nghe được trong lòng mừng rỡ, cô bé này chỉ dặn ta đừng để bị thụ thương, chứ không nói muốn ta không đánh nhau, thật sự là có tiến bộ rồi.
Đào Đông Thành thấy Đại tiểu thư cùng Lam Tam vẻ mặt thân mật, trong lòng cảm thấy ghen ghét và sợ hãi. Hắn vẫn không tìm ra lai lịch thật sự của Lâm Tam, hơn nữa tên Lâm Tam này làm việc cho ai, tới tận bây giờ vẫn chưa lộ bài, chưa nắm bắt chính xác.
Hắn vội vàng kêu lên:
- Lâm Tam, ngươi hung hãn ép buộc người khác, chẳng lẽ thật sự Kim Lăng thương hội ta sợ ngươi như thế ? Tiêu gia từ ngay về sau còn muốn sống yên tại Kim Lăng thì ngươi chớ có làm gì gây tổn hại đến Tiêu gia.
- Hay cho Kim Lăng thương hội.
Lâm Vãn Vinh lạnh lẽo nhìn bốn phía xung quanh, "hừ" một tiếng nói:
- Tiêu gia chính là một trong những thành viên của Kim Lăng thương hội, vừa rồi nhận sự chèn ép của người ta, ngoại trừ Lưu đại tỷ, có ai đứng ra nói cho Tiêu gia? Ai cũng có tư tâm, điều này ta không có gì để nói, cũng không yêu cầu chư vị cái gì, nhưng hôm nay, tên họ Đào này mượn danh Kim Lăng thương hội chèn ép Tiêu gia, các ngươi sao không nhìn kỹ lại cái tên hội trưởng của Kim Lăng thương hội kia, xem cái bộ mặt thật của hắn như thế nào?
Lưu Nguyệt Nga cũng đứng lên nói:
- Lâm Tam huynh đệ, Lưu Nguyệt Nga ta ủng hộ ngươi.
Nàng nhìn bọn người Kim Lăng thương hội, cả giận nói:
- Nam nhân các ngươi chết hết rồi sao? Người ta khi dễ Tiêu Đại tiểu thư chúng ta, khi dễ đồng liêu Kim Lăng chúng ta, các ngươi lại rụt đầu vào như loài rùa đen, lão bà các ngươi mới chịu đựng được. Đổi lại là lão nương, đã cho các ngươi một cước bỏ đi từ lâu rồi.
Lưu Nguyệt Nga tâm tình đều để ngoài miệng, lời nói tuôn ra như súng máy, Kim Lăng thương nhân đang ngồi ở đây đều biết tình tình của nàng vừa thô vừa thẳng tính như ruột ngựa, hơn nữa cũng hổ thẹn với lương tâm, không ai dám phản bác.
Đào Đông Thành nhìn Làm Tam từng bước ép tới, vội hỏi:
- Lâm Tam, ngươi muốn gì?
Lâm Vãn Vinh âm trầm cười nói:
- Đào công tử đã quên lần những lời ta nói lần trước rồi sao, ngàn vạn lần đừng chọc tức ta, ngươi lại không nghe khuyên giải, nay phải trả giá mà thôi.
Đào Đông Thành thấy hắn mang đầy vẻ đe dọa, liền nghiêng người đào tẩu. Lâm Vãn Vinh tay phải đấm mạnh một quyền, định đánh vào mặt Đào Đông Thành, lại bị một đôi tay nhỏ bé ngăn lại, chính là Đào Uyển Doanh. Uyển Doanh tiểu thư mày liễu dựng ngược lên nói:
- Lâm Tam ngươi chớ có khi dễ đại ca ta.
- Lão tử là ngươi văn minh, chuyên đánh chó, không đánh người.
- Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, quyền trái nhanh chóng khua lên, tựa như sét đánh không kịp bưng tai, liên tục đánh vào mặt Đào Đông Thành.
Đào Đông Thành tuy cũng có thể chất mạnh mẽ, nhưng vẫn không phải là đối thủ có thể địch lại Lâm Vãn Vinh, một quyền này đánh trúng làm váng đầu, hoa mắt, nửa bên mặt biến thành bánh bao, mắt cũng hơn cả mắt gấu mèo.
Uyển Doanh thấy Lâm Vãn Vinh đánh lén, vừa sợ vừa giận, nhảy vọt đến. Lâm Vãn Vinh lắc người tránh đi, thuận thế đá ra một cước vào chính giữa bụng Đào Đông Thành. Đào Đông Thành "a" một tiếng thảm thiết, ôm bụng lăn trên mặt đất.
- Ca ca…
Uyển Doanh kêu lên một tiếng kinh hãi, vội vàng chạy đi, giúp đỡ Đào Đông Thành, đã thấy hắn sắc mặt trắng bệch, trên trán mồ hôi túa ra, trong mắt tràn đầy sự ngoan độc, ánh mắt dán chặt vào Lâm Vãn Vinh.
Tay đấm chân đá, Lâm Vãn Vinh phát tiết được sự giận dữ, trong lòng dễ chịu vô cùng. Một trận đánh cả Giang Tô, Chiết Giang, hai vị hội trưởng đều bị hắn đánh. Mẹ nó, nắm đấm mới là đạo lí, để lũ chó các ngươi nếm mùi bị người khác khi phụ.
Quét mắt nhìn mọi người, Lâm Vãn Vinh "hừ" một tiếng nói:
- Sanh ý thiên hạ người trong thiên hạ làm, không phải là ai khi phụ ai cả, Tiêu gia chúng ta luôn luôn muốn điều tốt, nhưng tuyệt đối không phải yếu đuối. Nếu có người chủ trương khi dễ Tiêu gia ta, ta sẽ đánh mù cái mắt chó của hắn.
Trong đại sảnh nhất thời câm như hến, đang ngồi đây đều là thương nhân, điều truy cầu chủ yếu là lợi nhuận, nhưng họ quả chưa bao giờ thấy một kẻ dã man dùng nắm đấm thay cường quyền như hắn lúc này, khiến không một ai dám tiếp tục chống lại Tiêu gia nữa.
Đào Uyển Doanh thấy ca ca sắc mặt tái nhợt, vừa giận vừa sợ nói:
- Lâm Tam, ta nhất định phải bẩm báo Hầu đại nhân, trừng trị tội lỗi của ngươi.
Lâm Vãn Vinh khinh thường cười nhạt nói:
- Đào tiểu thư, ngươi có bổn sự cứ đến đi, chúng ta cùng nhau giao đấu.
Đại tiểu thư cũng đứng ở bên cạnh Lâm Vãn Vinh, sắc mặt kiên định nói:
- Uyển Doanh tiểu thư, việc Lâm Tam đều do ta mà nên, ngươi nếu muốn cáo quan, có thể tìm ta.
- Chính là hắn, chính là hắn đó!
Một tên chưởng quỹ mang theo một đội lính vội vàng đi lên, chỉ vào Lâm Vãn Vinh nói:
- Chính là hắn, dám đánh Hội trưởng chúng ta cùng Đào công tử, chư vị đang ngồi ở đây đều là nhân chứng cả.
Vài tên lính theo lời nói liền nhào tới bắt Lâm Vãn Vinh, Đại tiểu thư cũng khẩn khẩn giữ chặt ống tay áo Lâm Vãn Vinh nói:
- Lâm Tam lần này cũng là do ta hại ngươi.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Đại tiểu Thư, việc đánh người ta rất am hiểu, không liên quan đến nàng.
Đại tiểu thư lắc đầu kiên định nói:
- Ngươi không phải sợ, bọn họ muốn bắt ngươi lên gặp quan, muốn ngươi ngồi tù, ta sẽ đi cùng ngươi.
Tiểu ny tử này, lão tử thật hiếm khi bị nàng làm cho cảm động một lần. Lâm Vãn Vinh trong lòng cười cười, không nói ra lời, lại nghe bên ngoài cửa có người xướng to:
- Văn hoa điện đại học sĩ, Hộ bộ thượng thư Từ Vị, Từ đại nhân tới!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]