Chương trước
Chương sau
- Đào tiểu thư, ta sớm đã nói rõ ràng minh bạch. Sau khi ngươi hôn mê, Đại tiểu thư sợ ngươi sau khi tỉnh lại cảm thấy xấu hổ, nên sai người mang ngươi đặt tại một nơi nào đó trong rừng cây, rồi chúng ta rời đi trước. Những chuyện khác, ta không hề biết gì. Ta nói thật, Đại tiểu thư nhà chúng ta lấy ân báo oán, người tốt như vậy ta thực chưa từng thấy qua, ta đối với nàng ấy bội phục sát đất. Ngươi gặp được nàng, xem như đã quá may mắn.

Thấy Đào Uyển Doanh thần sắc không ngừng biến đổi, Lâm Vãn Vinh trong lòng cười thầm: "Ác nhân tất có ác nhân trị, tiểu nữ ngươi lần này cuối cùng cũng biết được cảm giác bị người ta khi dễ là như thế nào rồi."

Trước lúc bọn họ rời khỏi sơn cốc đó, chính đã nghe thấy tiếng thét chói tai khi Đào Uyển Doanh tỉnh lại. Chuyện này chính là do Lâm Vãn Vinh tự mình an bài, đương nhiên trong chuyện này còn nhiều chỗ khúc chiết. hắn tự nhiên cũng sẽ không chủ động nói ra, hắn làm bộ kỳ quái hỏi:

- Đào tiểu thư, ngươi luôn miệng nói mình bị ô nhục, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Đào Uyển Doanh cả người run rẩy, lệ rơi như mưa: "Nếu thật sự đúng như lời Lâm Tam đã nói, bọn họ sau khi thả mình ra đã mặc kệ, vậy thì lúc mình tỉnh lại thấy hạ thân có vết máu, chẳng lẻ là do tặc nhân đi ngang qua gây nên?" Sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, cũng không dám nghĩ thêm nữa, nếu là như vậy thì nàng tình nguyện muốn Lâm Tam là kẻ vũ nhục mình.

Lâm Vãn Vinh làm sao biết được ý nghĩ kỳ quái trong lòng tiểu nữ này, cười hắc hắc:

- Được rồi, Đào tiểu thư, ngày ấy chúng ta mang lệnh huynh đặt ở ven đường, hắn không biết sau này đã như thế nào rồi?

Đào Uyển Doanh lúc này đã có vài phần tin lời hắn nói, cố nhẫn nhịn bi thống nói:

- Ta sau khi tỉnh lại trong rừng, không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa kinh vừa sợ, theo đường cũ quay lại, phát hiện ca ca hôn mê bất tỉnh tại ven đường. Về sau gia tướng cứu viện của chúng ta chạy tới, nói là ca ca ta qua một hai ngày hôn mê mới có thể tỉnh lại, rồi đưa bọn ta trở về, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trong khoảng thời gian này.

Lâm Vãn Vinh thầm kêu một tiếng, ngày ấy gây mê Đào Đông Thành bằng nửa bao mông hãn dược, tiểu tử này không hôn mê mới là lạ, hơn nữa thủ pháp với đặc thù của Cao Tù, Đào Đông Thành nửa cái mạng nhỏ đã mất, đây coi như cũng là báo ứng bởi tội ác của hắn.

- Lâm Tam, ta ngày ấy ở trong rừng tỉnh lại, cả người quần áo rách nát, trên người loang lổ, sợ là…

Đào Uyển Doanh rốt cuộc nhịn không được, khóc òa lên:

-…sợ là đã bị người ta ô nhục rồi!

Đào Uyển Doanh tính cách vốn ngoan cố, thích được những người thân cận chiều chuộng, trải qua một phen này khổ sở không chịu nổi, nàng sớm đã mất đi sự cương liệt. Chuyện này vốn không thể để người khác biết, vẫn khổ sở chôn sâu trong lòng. Hôm nay gặp Lâm Tam rất hiểu lòng người, nàng tựa hồ đã quên mối hiềm khích trước kia cùng hắn, lại tiếp tục khóc như mưa.

"Quần áo rách nát? Cả người loang lổ vết xanh đen? Hắc hắc, cứ để cho ngươi sợ hãi, chẳng qua là nhỏ vài giọt máu xuống hạ thân ngươi thôi mà. Ai! phổ cập tri thức về vệ sinh sinh lý, thật sự là rất quan trọng."

- Ôi, ôi, cái này!

Lâm Vãn Vinh cố gắng nhịn cười:

- Điều này sao có thể, khi chúng ta rời đi, ở vùng phụ cận không có thấy ai cả.

Hắn dừng lại trong chốc lát, lầm bầm nói:

- Chẳng lẽ là tiều phu đốn củi ở gần đó? Hay là dã nhân trong núi rừng? Hoặc là, con rắn nhỏ đi ngang qua?

Đào Uyển Doanh rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, từ từ gục người xuống, che mặt khóc ròng.

Lão tử có phải là đã có điểm hèn hạ rồi hay không? Thấy tiểu nữ này khóc lóc thương tâm gần chết, Lâm Vãn Vinh kiểm điểm lại một chút, lập tức nghĩ: "Tiểu nữ này mấy lần dùng đao muốn giết ta, ta chỉ bất quá giả giết nàng một lần, điều này chẳng lẽ cũng tính là hèn hạ? Ai, trên thế giới này ai có thể trung hậu nhân từ hơn ta chứ!"

- Đào tiểu thư, ngươi đừng khóc nữa, ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi.

Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng nói.

Đào Uyển Doanh giờ đã thay đổi, đối với tên gia đinh mà ngày trước nhìn đâu cũng thấy không vừa mắt này, trong lòng đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều, nàng thổn thức:

- Ngươi hỏi đi.

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, cười nói:

- Đào tiểu thư, ngươi như thế nào mà phán đoán mình bị ô nhục vậy? Chẳng lẽ là bởi vì quần áo rách nát, cả người loang lổ? Ai, điều này, ngày đó vì tránh khỏi nghi ngờ, Đại tiểu thư phái mấy nha hoàn chiếu cố đến ngươi, các nàng đã mang ngươi đặt ở giữa núi rừng. Ngươi cũng biết đấy, hành vi của các ngươi ngày đó thật là quá đáng, Đại tiểu thư mặc dù không muốn so đo với các ngươi, nhưng các nha hoàn tỷ tỷ này lại khác, các nàng sẽ không nghĩ như vậy, tội chết có thể miễn tội sống khó tha nên giày vò trên người ngươi đôi chút. Quần áo ngươi bị rách, trên người bị thương, cũng là có thể lý giải được, ngươi nói có đúng hay không?

Đào Uyển Doanh nghĩ kỹ lại, ngày đó tựa như ma xui quỷ khiến mà gây khó khăn cho bọn họ, những nha hoàn này thừa dịp trả thù một chút cũng là có thể hiểu được. Nàng nức nở nói:

- Còn nữa, sau khi ta tỉnh lại, phát hiện…

- Phát hiện cái gì?

Lâm Vãn Vinh trong lòng mừng rỡ, khó có thể được nha đầu dã man mạnh mẽ này nhu thuận một lần, đùa giỡn một hồi, coi như là xin lỗi những oan ức Đại tiểu thư đã phải chịu.

Đào Uyển Doanh vừa thẹn vừa khổ, nhưng mà ngoại trừ Lâm Tam cũng không thể nói với ai khác, nàng cắn răng nói:

- Phát hiện hạ thân có vết máu…hu..hu…

Nữ tử này thật sự là ngốc nghếch, Lâm Vãn Vinh rốt cuộc nhịn không được cười:

- Nguyên lai là chuyện đơn giản như vậy, có vết máu thì có thể nói được cái gì chứ, chẳng lẽ không thể là máu tươi của con chó con mèo sao? Đào tiểu thư, Lâm Tam ta tung hoành sa trường có kinh nghiệm kinh qua hàng trăm nữ nhân. Ta thấy tiểu thư phong thái tự nhiên, tựa hồ không có vẻ như đã bị cái gì ô nhục, ngươi có phải đã nghĩ quá nghiêm trọng rồi không?

- Lâm Tam, ngươi nói là thật ư?

Đào Uyển Doanh ngẩng đầu lên một chút, kinh ngạc:

- Cái gì mà biết qua trăm nữ nhân, ngươi nói là thật sự sao? Ngươi như thế nào có thể nhìn ra được, ngay cả chính ta cũng không nhìn ra.

Nàng sắc mặt đỏ bừng, nói không nổi nữa, chỉ là ánh mắt nhìn Lâm Vãn Vinh lại có nhiều điểm hy vọng. Vài lời của Lâm Tam đã làm cho trái tim vốn đã sớm tan vỡ, nay lại có dấu hiệu hoạt động trở lại.

Lão tử kịch liệt yêu cầu mở nữ tử học đường, do bổn công tử đích thân giảng dạy, chuyên thụ về kiến thức phụ khoa, Lâm Vãn Vinh trong lòng cảm khái, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ:

- Đào tiểu thư, ngươi cũng đừng hỏi ta như thế nào có thể nhìn ra, chuyện này kỳ thật đơn giản cực kỳ, ngươi sau khi trở về hãy tìm kiếm mấy bà phụ cao tuổi, lặng lẽ kiểm tra một phen, hết thảy đều có thể sáng tỏ. Cần gì phải ở đây tự hù doạ chính mình chứ.

Đào Uyển Doanh sau khi tỉnh lại, liền tưởng rằng mình đã bị ô nhục, làm sao dám tìm bà phụ để kiểm tra, lúc này nghe hắn nói một phen, ngẫm thấy rất có đạo lý, tâm tư tốt lên vài phần, nhìn hắn buồn bã hỏi:

- Lâm Tam, ngươi thật sự nắm chắc chứ, ta không có bị vũ nhục?

Nói nhảm, ta tự mình làm chuyện đó, ta còn không biết hay sao, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Chẳng cần phải hỏi, cứ trở về kiểm tra là biết ngay, cam đoan trả lại ngươi một thân nữ nhân băng thanh ngọc khiết.

Đào Uyển Doanh môi anh đào mím lại, nước mắt tuôn rơi:

- Lâm Tam, cám ơn ngươi. Lần này thật sự là ta đã sai lầm mà cáo buộc ngươi, may mắn là ngươi khoan dung độ lượng, ta…ta… cảm kích vô cùng!

Nàng nói xong liền xoay người đi nhanh, chẳng mấy chốc đã tan biến vào màn đêm.

Lâm Vãn Vinh nhìn nửa thanh trường kiếm bị gãy nằm trên mặt đất, thở dài: "Ai! tiểu nữ này cũng thật có chút đáng thương, chỉ mong lần này có thể hoàn toàn thay đổi được tính tình nàng."

Bị Đào Uyển Doanh cản trở, khi tới Lạc phủ thì trời cũng đã tối, hỏi thì được báo là Lạc Mẫn cũng không ở nhà. Lâm Vãn Vinh đoán chắc lão hồ ly bị Từ lão đầu lôi kéo đi thương lượng đại sự rồi.

Chính lúc phải thất vọng trở về, đã thấy một nữ tử đi tới, nhìn hắn kinh ngạc, vui vẻ nói:

- Lâm đại ca, huynh tới làm gì vậy?

Lâm Vãn Vinh trông thấy nàng đeo một thứ đồ trang sức trắng nhỏ, viên kim cương nhỏ bé được chiếu rọi bởi ngọn đèn trở nên lấp lánh rực rỡ, hắn liền cười nói:

- Lạc tiểu thư quả nhiên cực kỳ khéo léo, món đồ nạm kim cương, đẹp mắt cực kỳ.

Lạc Ngưng ngượng ngùng cười nói:

- Điều này ta đâu dám mong đến bản sự đó, đây chính là do Lưu Nguyệt Nga tỷ tỷ ở hiệu bán đồ cổ trong thành giúp ta đưa ra chủ ý này, tay nghề nàng thật sự không lời nào diễn tả nổi.

Lưu Nguyệt Nga trong thời gian ở tại Hàng Châu cũng đã giúp đỡ Tiêu gia, Lâm Vãn Vinh đối với nàng có chút ấn tượng. Nàng đã có tay nghề tốt như vậy, liệu có thể hay không ta cung cấp kim cương để cho nàng gắn lên những chiếc vòng cổ hay hoa tai, qua năm mang đến kinh thành? Vậy chẳng phải là sẽ tạo nên một làn sóng mới hay sao?

Lạc Ngưng thấy hắn trầm tư, nhẹ giọng hỏi:

- Lâm đại ca, người đang suy nghĩ gì vậy?

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- À, không có có gì, vốn là muốn tìm Lạc đại nhân thương lượng chút chuyện, không ngờ đại nhân lại không có trong phủ. Giờ đã trễ thế này, Lạc tiểu thư sao cũng chưa đi nghỉ vậy?

Lạc Ngưng hưng phấn:

- Lâm đại ca, ta đã nhiều ngày nay đang chuẩn bị cho chuyện Tái Thi hội. Vừa mới nghe tin từ học chánh đại nhân, kỳ thi hội năm nay không chỉ có đông đảo tài tử hai vùng Giang Chiết đến báo danh, mà ngay cả những tài tử đến từ phương bắc cũng tới không ít, đến lúc đó chắc hẳn phải cực kỳ náo nhiệt.

Lâm Vãn Vinh đối với loại thơ phú hội này không có hứng thú, hắn quan tâm đến chỉ là công việc quảng cáo của hắn, lập tức a nhẹ một tiếng, liền không nói nữa. Lạc Ngưng vốn biết tính cách của hắn, liền mím cái miệng nhỏ nhắn cười:

- Lâm đại ca yên tâm, mấy tuyên truyền ngữ huynh an bài, ta đều đã chuẩn bị ổn thoả, bảo đảm một ngàn lượng bạc của huynh không có lãng phí đâu.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Cái này thật tốt, chính thực là Lạc tiểu thư hiểu được tâm ý của ta.

Lạc Ngưng mỉm cười, đột nhiên nói:

- Lâm đại ca, ta nghe Xảo Xảo nói, sang năm ngươi sẽ tới kinh thành, có phải không?

Lâm Vãn Vinh gật đầu:

- Đúng là như vậy, ta muốn đi tìm một người.

Lạc Ngưng cúi mặt xuống:

- Lâm đại ca, người muốn tìm có phải là một nữ tử không? Nàng có đẹp không?

Lâm Vãn Vinh nhớ tới hình dáng Tiêu Thanh Tuyền, lần gặp đầu tiên ven hồ Huyền Vũ, những đêm chuyện phiếm nơi tiểu viện tịch mịch, cứu giúp hắn trong tay lũ phỉ loạn, một đêm trong động triền miên, tuy là rời xa đã lâu, nhưng lại vẫn như hiển hiện trước mắt. Hắn cảm thán, nhẹ nói:

- Quốc sắc thiên hương, tuyệt thế vô song!

Lạc Ngưng nhẹ cắn môi:

- Vậy Lâm đại ca, huynh có còn trở về nữa không?

Lâm Vãn Vinh mỉm cười:

- Lạc tiểu thư, không phải Xảo Xảo nha đầu ngốc nhờ nàng tới hỏi ta hay không? Xảo Xảo là thê tử của ta, nàng ấy còn ở nơi này, ta sao có thể không trở lại chứ?

Lạc Ngưng khẽ thở dài:

- Lâm đại ca, kinh thành tuy là cảnh tượng vạn ngàn phồn hoa náo nhiệt, nhưng nơi đây còn có rất nhiều người lo lắng quan tâm đến huynh, huynh nhất định phải trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.