"Bắt đầu đánh cái gì? Đã đánh ở đâu? Tiêu huynh phải trấn tĩnh học như ta, trời có sập xuống cũng có phu nhân cùng đại tiểu thư chống rồi, có hoảng loạn cũng không tới lượt chúng ta mà!"
Lâm Vãn Vinh trấn an Tiêu Phong.
Tiêu phong vội nuốt nước bọt nói:
- Là có người tới xưởng hương thủy của chúng ta đập phá, Tứ Đức lãnh đạo anh em đánh nhau với bọn chúng, Đại tiểu thư cùng phu nhân vừa rồi mới rời đi, phân phó ta lưu lại đợi Lâm huynh.
- Tới xưởng hương thủy phá hoại?
Lâm Vãn Vinh cả kinh: "Trời ơi, như thế nào mà ta mới ra ngoài có một ngày, lại xảy sinh ra sự tình lộn xộn thế này. Xưởng hương thủy hoạt động cho tới nay, vẫn chưa từng xuất hiện một chút vấn đề gì. Hôm nay làm sao vậy? Hương thủy chính là mệnh căn của Tiêu gia, con mẹ tên nào dám phá hoại trên đầu cổ ta, lão tử chính là tổ tông của xã hội đen cơ mà!"
- Là đường khẩu nào? Có bao nhiêu người, mấy tên đó mang theo thứ gì, báo quan chưa?
Lâm Vãn Vinh vội vàng hỏi, "Đại tiểu thư với phu nhân đều là đàn bà con gái, đi làm được gì, không phải càng thêm loạn sao?"
Hắn như kiến bò chảo nóng, nhưng Tiêu Phong lại không rõ ý tứ trong lời hắn, hỏi lại:
- Lâm huynh, đường khẩu là có ý gì?
Lâm Vãn Vinh giữ chặt lấy hắn:
- Đi, đi! Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, đường khẩu là một câu tục ngữ ở quê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-gia-dinh/2037137/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.