Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên tập: Melly
Lẫn trong đám người là vài nhân vật cốt cán của Hồng Hưng, hạ thủ vô cùng tàn nhẫn, cứ nhắm vào hai chân Ngô Chánh Hổ đánh thật mạnh, Ngô Chánh Hổ kêu la thảm thiết động thấu tận trời xanh, Lâm Vãn Vinh thậm chí còn nghe được tiếng xương gẫy răng rắc.
- Ài! Xem ra Hắc Long hội thật sự là khơi dậy nỗi căm phẫn của người dân a! Đào tiểu thư, nàng cũng thấy đấy, ta đã nhắc nhở mọi người không nên sử dụng bạo lực, nhưng họ Ngô này chuốc bao oán hận cho bá tánh, không ngăn được!
Thấy Ngô Chánh Hổ hít vào thì nhiều, thở ra lại ít, tuy không chết cũng chẳng khác bao nhiêu, Lâm Vãn Vinh liền giả nhân giả nghĩa nói.
Đào Uyển Doanh liếc mắt nhìn hắn, không nói gì, Đổng Thanh Sơn thấy Ngô Chánh Hổ hoàn toàn không thể cứu chữa được nữa, liền hướng về Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, rồi vung tay lên, người ngựa Hồng Hưng lập tức vô thanh vô tức rời đi.
Lực lượng của Hồng Hưng vừa biến mất khỏi tầm nhìn, thì từ xa đã nghe một hồi rầm rộ truyền đến, một đội binh mã kỵ doanh ở đằng xa tiến tới. Cầm đầu chính là Trình Thụy Niên, công tử của Trình Đức.
"Cứu giá tới rồi, nhưng mà lại là quá muộn!" Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, quay về phía mấy người bọn Tiêu Phong nháy mắt, gia đinh Tiêu gia nhanh chóng lui vào công xưởng, chỉ còn một người tay chân đứt gãy, đang xùi bọt mép vẫn nằm chỗ cũ, chính là Ngô Chánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-gia-dinh/2037133/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.