Dịch: dester
Biên dịch: hoangtuech12
Biên tập: thuybich84
Sáu bảy trăm người kéo xe chở lương thảo cùng hai khẩu đại pháo, tốc độ đã rất chậm, hơn nữa Lâm tướng quân cố ý trì hoãn thời gian, dọc đường đi lâu lâu lại dừng, cứ nửa ngày hành quân nửa ngày luyện binh, cuộc sống nhàn nhã như du ngoạn.
Đỗ Tu Nguyên và Hồ Bất Quy cứ theo lệnh mà làm, đem mấy trăm quân sĩ này luyện thành tinh binh. Hai người có chút cứng đầu, luyện binh cũng như luyện trận hình, chẳng ai chịu kém ai, cho nên bọn họ thi hành chế độ luyện tập đào tạo rất nghiêm khắc. Ngày đầu tiên, quả nhiên có tám phần binh sĩ không nuốt nổi cơm tối. Ngày thứ hai, mọi người tập luyện rõ ràng có phần nhiệt tình hơn. Đến ngày thứ ba, hai trăm hộ lính nhìn nhau mừng rỡ, giơ ngón cái xưng tán thưởng Lâm tướng quân biết cách luyện binh, thật là một tấm gương tiêu biểu.
Nhưng thật ra Lâm Vãn Vinh có ý khác. "Lão tử luyện binh không phải vì giết địch, mà vì địch nhân có xông lên, ta đánh không lại thì còn biết chạy trốn. Yên tâm đem nhân mã giao cho hai người Hồ Bất Quy cùng Đỗ Tu Nguyên thì chính mình ung dung thoải mái tiêu diêu tự tại...."
Đoàn quân cứ tiến được một lúc lại dừng, sau Phượng Dương, lên phía bắc Túc Châu, năm ngày sau đó mới tới Từ Châu. Đến Từ Châu lại được tin Từ Vị đêm qua đã nhổ lều đi trước tới Phong Huyền. Bất đắc dĩ, Lâm Vãn Vinh phải suất lĩnh nhân mã tiếp tục tiến về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-gia-dinh/2037109/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.