Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch & biên tập: hieusol
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc ra vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Ồ, vương gia, thế này là làm sao, có phải là mang vàng lá ra phơi chăng? Hoàng kim rực rỡ thật sự làm người ta chói mắt, tập quán này thật tốt a.
Thành vương thấy hắn không thèm để ý, lần cười nói:
- Lâm tiểu ca chớ hiểu lầm, ngươi là ẩn sĩ cao nhân, đối với vàng bạc này tự nhiên không có hứng thú, đây chỉ là môt chút tâm ý mà thôi, còn mong tiểu ca ngươi chớ chê trách.
Lâm Vãn Vinh cười đáp:
- Vương gia đề cao rồi, ta sao có thể là cái gì ẩn sĩ, vàng bạc thì ai mà không thích, ai mà không yêu, Lâm Tam ta là tục nhân, thấy tục vật này dĩ nhiên càng vui mừng, chỉ là vương gia vô cớ tặng ta đại lễ, ta trong lòng xốn xang, muốn nhận cũng không dám nhận.
Thành vương trong mắt tinh quang chợt lóe, nhìn thẳng vào hắn nói:
- Tiểu ca nhanh mồm nhanh miệng, thật làm bổn vương yêu thích. Lời thật nói thẳng, dưới trướng bổn vương đang thiếu một người như Lâm tiểu ca vậy, thiếu niên anh tuấn có tài học có đảm lược, bổn vương mạo muội mời Tiểu ca tới phủ của ta trợ giúp bổn vương, ngày sau tất có hậu báo.
Thành vương này quả nhiên là nhân vật lợi hại, trước mặt mọi người chiêu dụ nhân tài, hứa tặng hậu lộc, làm người động lòng. Cho dù là cầu tài không thành cũng nêu được ý đồ, thắng được tiếng tăm, tự nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-gia-dinh/2036998/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.