Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch & biên tập: hieusol
Trong mắt Hoàng đế lấp loáng hổ uy, hết ngó Tô Mộ Bạch lại liếc nhìn Lâm Tam, khẽ nhếch miệng cười, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tô Mộ Bạch là kẻ đọc sách thánh hiền nên rất coi thường những lý luận kỳ lạ của Lâm Vãn Vinh: "Hoa Hạ ta là một nước lớn lấy lễ nghi làm trọng, sao có thể học theo ngoại tộc chỉ biết tới lợi ích..." Hắn đang định phản biện thêm, Hoàng đế lại phất tay nói:
- Các ngươi chớ tranh luận nữa, việc này tới đây là dừng. Từ ái khanh, khanh hãy thảo một đạo chỉ dụ truyền cho Đông Doanh vương, bảo hắn nghiêm khắc quản lý thần dân hoàng tử, nếu còn dám làm nhục thần dân Đại Hoa của ta, trẫm sẽ truy cứu trách nhiệm của hắn tới cùng.
- Vi thần tuân chỉ.
Từ Vị vội ôm quyền đáp.
- Lâm Tam, ngươi ở trên kim điện xem thường luật pháp đánh người, tội lỗi nặng nề. Niệm tình ngươi lần đầu tiên vào triều, không rõ quy củ, trẫm khoan thứ cho ngươi một lần, chỉ tước bỏ phong thưởng của ngươi, hoa viên sau chùa Tướng Quốc trả lại triều đình, công lao ở Sơn Đông của ngươi cũng bị xóa bỏ, ngươi có phục không?
Hoàng đế nghiêm mặt nói.
-Tâm phục, tâm phục.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc trả lời. Lão Hoàng đế này mặc dù trị nước bình thường, nhưng cũng không phải là kẻ hồ đồ, sao có thể chìm đắm vào sự vụ đan dược, làm triều chính Đại Hoa rối loạn được chứ?
Một phiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-gia-dinh/2036960/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.