Mấy tiếng "rầm rập" vang lên, bên ngoài tầng tầng lớp lớp thị vệ lao vào, phải có trên hai ba mươi người, đao thương trong tay sáng ngời, khí thế mạnh mẽ, nhìn Lâm Vãn Vinh liền xông lên muốn bắt giữ hắn.
- Chậm đã…
Lâm Vãn Vinh hét lên:
- Hoàng thượng, tiểu dân không hiểu vì sao hoàng thượng muốn bắt tiểu dân?
Hoàng đế cười lạnh:
- Lâm Tam, trẫm hỏi lại ngươi một lần nữa, khi ngươi đánh Bạch Liên giáo, thánh mẫu kia của Bạch Liên giáo có phải đã táng thân trong vạn pháo hay không?
- Điều này…
Lâm Vãn Vinh cả kinh, ý niệm trong đầu vội xoay chuyển:
- Trên lý lẽ mà nói, thì lẽ ra phải là như vậy!
- Thì phải là như vậy… Thì phải là như thế ư? Ngươi có thể bình yên vô sự trong vạn pháo, Bạch Liên thánh mẫu há phải táng thân trong biển lửa? Lâm Tam, trẫm niệm tình ngươi có công lao, cho ngươi một cơ hội nữa, thế nhưng ngươi lại không thành thật. Bạch Liên thánh mẫu, An Bích Như, An tỷ tỷ, sư phó tỷ tỷ, từng câu từng chữ thân thiết, hừ, Lâm Tam, ngươi thật sự không biết nàng ta sao?
Hoàng đế nói không nhanh không chậm, nhưng từng từ lại như nện vào ngực Lâm Vãn Vinh.
"An tỷ tỷ, sư phó tỷ tỷ, mấy từ này đều là những lời xưng hô vô cùng bí mật, chỉ có vài người biết, lão hoàng đế nghe được từ đâu? Chẳng lẽ…" Lâm Vãn Vinh ngây dại, không dám nghĩ tiếp nữa.
Trong mắt hoàng đế ánh lên quang mang,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-gia-dinh/2036953/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.