Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên tập: Melly
- Lão vương gia, tiểu đệ có thể mạo muội hỏi một vấn đề được không?
Lâm đại nhân ra vẻ lịch sự nho nhã.
Thành Vương nhìn hắn mỉm cười:
- Lâm đại nhân, ngài là khách danh dự của ta hôm nay, sao cần phải khách khí như thế, có điều gì cứ nói hết đi, bổn vương nhất định sẽ không giấu ngài lời nào!
Lâm Vãn Vinh gật đầu, chỉ vào nữ tử xinh xắn trong sảnh, khẽ nói:
- Vương gia, ngài có thể nói cho ta biết vì phải chọc cười vị tiểu thư này? Chẳng lẽ nàng ta bình thường không biết cười sao. Hay là cười nhiều quá, miệng bị rút gân rồi?
Thành Vương ngẩn người: "Lời này là thế nào, cười quá nhiều tới mức miệng rút gân? Chỉ có tên tiểu tử Lâm Tam này mới có thể nghĩ ra." Vương gia cười ha hả, vỗ vai hắn:
- Lâm đại nhân quả nhiên hỏm hỉnh, bổn vương rất xem trọng ngài, việc làm khách trong màn đêm nay, xem ra không thoát khỏi tay ngài rồi. Vị tiểu thư này chẳng phải là không biết cười, mà là phải nói là nàng chỉ nở nụ cười với ý trung nhân thôi, không chừng chính là Lâm đại nhân ngài đó!
- Thật sao?
Lâm Vãn Vinh híp mắt nhìn cô gái trong sảnh, cười phóng túng:
- Vị tiểu thư này quả nhiên có cá tính, ta thích! Kỳ thực cười là việc rất quan trọng. À, lão vương gia, ngài cho rằng, làm người thế nào mới coi là thành công?
Câu phía sau của hắn nói khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-gia-dinh/2036911/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.