Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên tập: vietstars
Hiệu đính: Ngọc Vi
Gió núi mát lạnh, vạn vật tĩnh lặng, hai người họ đứng nguyên tại chỗ chẳng nói lời nào, không khí nhất thời trở nên ngột ngạt. Trộm nhìn sắc mặt của Ninh tiên tử, thấy nàng thâm trầm, trên vẻ mặt không lộ vẻ sướng vui buồn khổ gì, cực kỳ lạnh lùng. Lâm Vãn Vinh tự cho là đã đánh cược thành công, ít nhất cũng giữ được cái mạng nhỏ này rồi, trong lòng đắc ý, nhưng chẳng dám biểu lộ ra mặt.
Sương đêm ướt đẫm, một lớp sương mù mong manh đọng trên tóc mai của Ninh Vũ Tích, thanh khiết vô cùng, trong ánh trăng nhàn nhạt, óng ánh như pha lê. Mặt nàng đẹp như ngọc, ngón tay thon thon, áo trắng hơn tuyết, những sợi tóc nhẹ nhàng vờn bay trong gió lạnh, phảng phất như tiên tử từ trên cung trăng hạ xuống phàm thế, cái vẻ thanh lệ tuyệt trần đó làm Lâm Vãn Vinh nhìn tới ngơ ngẩn.
- Ngươi cho rằng như vậy ta sẽ không giết ngươi sao?
Thần sắc Ninh Vũ Tích càng lạnh lẽo, trong âm thanh mang theo từng cỗ hàn ý:
- Ta từ nhỏ đã rời xa phụ mẫu. Cô cô chính là nương thân của ta, cùng sư phó dạy ta đọc sách, viết chữ, luyện tập võ nghệ, chính là người quan trọng nhất trong đời của ta. Ơn dạy dỗ, đức dưỡng dục, ta sống trên đời này không bao giờ quên. Lão nhân gia người chết thảm trong tay ngươi, nếu ngươi cho rằng chỉ hai ba câu của ngươi có thể thoát tội ư, vậy thế gian này làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-gia-dinh/2036738/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.