Từ Vị đến hả? Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, cũng chẳng lấy làm lạ. Từ phản ứng của Thành Vương ngày hôm qua, hẳn là nhiều ngày nay trong kinh phải có biến động dị thường, có lẽ vì việc này mà lão Từ tới đây.
Nhìn thân ảnh mềm mại của Đại tiểu thư khuất xa, hắn trầm tư chốc lát, rồi quay người bước vào tiền thính*. Vừa đi tới cửa, hắn đã thấy Từ Vị vẻ mặt buồn rầu, tròng mắt hơi đỏ, đang đi đi lại lại trong sảnh, bên cạnh chén trà chưa hề đụng môi nhưng đã lạnh ngắt từ bao giờ.
- Ai cha, Lâm tiểu ca của ta, cậu cũng ra đây rồi!
Vừa thấy bóng của hắn, Từ Vị vội vàng chạy tới, thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
- Từ đại nhân đến sớm vậy.
Lâm Vãn Vinh cười ôm quyền:
- Ngày xuân đẹp như thế này, vì sao đại nhân không ngủ thêm chốc lát, lại chạy đến gõ cửa nhà này vậy?
Từ Vị cười khổ lắc đầu:
- Số lão hủ vất vả, từ hôm qua tới sáng nay vẫn phải ở trong cung nghị sự với Hoàng Thượng, không chợp mắt lấy một khắc. Xem ra tiểu huynh như vậy mà tiêu diêu tự tại thật đó.
Lão khẽ liếc nhìn quan sát bốn phía, thấy không có ai đi qua, liền từ từ thấp giọng:
- Không nói nhảm nữa, đêm qua Hoàng Thượng đã biết việc cậu gặp chuyện, Hoàng Thượng cũng đã thấy những tên thích khách. Tiểu huynh đệ, cậu thật có đảm lượng, vụ án như vậy mà cũng có thể hỏi ra cho được! Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-gia-dinh/2036690/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.