Dịch: workman
Biên tập: Ba_van
Thân thể yêu kiều mềm mại của nàng lao vào lòng Quách Quân Di và Lâm Tam, ba người ôm chặt lấy nhau, cảm giác ấm áp lập tức lan tỏa khắp người.
- Ngọc Sương...
Tiêu phu nhân hô lên, ôm chặt lấy cô con gái, nước mắt chảy như suối. Nhị tiểu thư một tay ôm Lâm Tam, một tay đỡ lấy mẫu thân, khóc nấc không thành tiếng, cảnh tượng vô cùng xúc động.
Thân Lâm Vãn Vinh đầy vết thương, bị nàng ôm chặt lấy nên cả người không chỗ nào không đau, thấy hai người khóc vô cùng lâm li, hắn không nhịn được cười mếu:
- Nhị tiểu thư, đợi chút nữa hãy thong thả nói chuyện, ta muốn được ngủ.
Hắn vừa nói xong, lập tức Tiêu phu nhân sực nhớ lại, vội vàng lau nước mắt dặn:
- Ngọc Sương, mau lên, hắn bị trọng thương, chớ đè lên người hắn!
Nhị tiểu thư Ừm một tiếng, ngẩng đầu lên bối rối, chỉ thấy Tiêu phu nhân cơ hồ dán vào lòng Lâm Tam, trên người hai người đầy vết máu làm nàng sợ tái mặt. Bên kia Tần Tiên Nhi cũng chạy vội tới, thấy hình dáng Lâm Vãn Vinh, kinh hô một tiếng rồi ôm chầm lấy hắn:
- Tướng công, tướng công, chàng như thế nào rồi?
Lâm Vãn Vinh nhìn thấy nàng, cố hết sức lắc lắc đầu, tinh thần và sức lực đã hoàn toàn cạn kiệt làm cho hắn không còn trụ được nữa, cảm giác mềm mại thư thái làm tinh thần hắn hoàn toàn buông lỏng. Hắn vội vội vàng vàng hít vài hơi, ý thức trở nên mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-gia-dinh/2036668/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.