Dịch: workman
Biên tập: Duyên
- Muốn đi ngắm hoa trong vườn.
- Ơ! Đại tiểu thư, làm sao lại là nàng được?
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tiêu Ngọc Nhược đang lẳng lặng đứng trước mặt. Nàng vận một bộ quần áo màu vàng nhạt, những đường thắt tinh tế như dương liễu đầu mùa xuân, vóc người đầy đặn mềm mại, lộ ra những đường cong tuyệt vời.
Đại tiểu thư nhìn hắn, cặp mày liễu cong vút, yêu kiều xinh đẹp tuyệt trần, đôi mi thật dài khẽ chớp động, làn môi nhỏ nhắn đỏ tươi như anh đào vừa nở, kiều diễm ẩm ướt, hồng nhuận mê người. Khuôn mặt nàng như được đánh một lớp phấn mỏng, phơn phớt hồng, đẹp như hoa đào tháng ba. Lòng đen, trắng rất phân minh, cặp mắt trong suốt như hồ nước mùa thu, không nhiễm chút bụi trần.
- Sao không thể là ta?
Tiêu Ngọc Nhược hít nhẹ một hơi, dựa vào thân thể hắn, từ từ ngồi lên mép giường, cầm chặt tay hắn:
- Trên người còn đau không?
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
- Vốn cũng hơi đau, nhưng thấy Đại tiểu thư là cái gì cũng khỏi cả. Nếu Đại tiểu thư chịu bố thí thêm một nụ hôn thơm phức nữa thì còn khỏi nhanh hơn.
Ngày xưa hắn lúc nào cũng thích đùa giỡn với Đại tiểu thư, thế nào cũng dẫn đến việc bị nàng nổi giận mắng cho một trận, thế mà hôm nay lại khác hẳn. Tiêu Ngọc Nhược nhìn hắn ngơ ngác, đột nhiên nàng rơi lệ:
- Tên bại hoại vô sỉ này, đã bị thương thành như vậy rồi mà trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-gia-dinh/2036658/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.