Tướng công chàng không biết chứ, đặc biệt sư phó lần này chuẩn bị hơn trăm con cổ trùng. Chính miệng người nói với thiếp, phàm là nam nhân nào mà người thấy vừa mắt, mỗi người sẽ một con, như vậy họ sẽ trọn đời chân tâm với nàng, trọn đời sẽ không phản bội.
- Một trăm con cổ trùng hả?
Lâm Vãn Vinh nghe vậy hít mạnh một hơi, cả giận nói:
- Nói như vậy, An tỷ tỷ chẳng phải là đã chuẩn bị chọn lựa những nam nhân vô cùng tinh tráng? Sao lại có việc như vậy chứ, làm việc hoang dâm vô đạo như thế sau này làm sao nàng còn dám gặp mặt ta … à chúng ta được?
Với cá tính xảo trá đa biến, không sợ trời không sợ đất của An tỷ tỷ, cũng chỉ có người không thể tưởng được, chứ không có việc nào mà nàng không làm được cả. Lâm Vãn Vinh tức giận đến nghiến răng trèo trẹo, hận không được bây giờ chắp cánh bay đến Miêu trại, đem hồ mị tử đó đè nghiến lên giường, nghiêm hình khảo vấn. (Duyên: Hơ hơ… tên này uống hũ dấm to ghê, hắn thì 13 ả rồi mà nghe vậy cũng nhảy cong đít lên)
Thấy hắn phẫn nộ như thế, cả mặt cũng đã đỏ tía, Tiên Nhi cười khanh khách:
- Tướng công, chàng gấp cái gì. Sư phó chọn lựa bao nhiêu ý trung nhân thì có quan hệ gì với chúng ta chứ. Người chính là sư công của chúng ta, nếu cả chàng và thiếp đều không thích, đến lúc đó thiếp sẽ nghĩ ra biện pháp phá đám họ là được, chắc là sư phó cũng sẽ không nói gì đâu. Người thương ta nhất mà.
Khi không có nam nhân, nàng đương nhiên thương ngươi nhất, nhưng khi đã có nam nhân, thì làm sao biết được nàng yêu thương ai nhất chứ. Lâm Vãn Vinh âm thầm lắc đầu, hắn tự nhận đối phó nữ tử này quả là khó khăn. Già trẻ lớn bé, cao thấp mập gầy, hắn cũng không sợ. Duy độc có An tỷ tỷ, thoạt nhìn thì giống như vô cùng thân mật với hắn, nhưng lại duy trì khoảng cách xa xôi, mờ mịt như sương khói, cả người như có đầy gai nhọn, cho dù hắn có muốn cũng không dám sờ mó, chẳng hề nắm chắc lấy một chút nào.
- Không được!
Lâm Vãn Vinh hừ mạnh, giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Tiên Nhi, vội vàng dụ khị:
- Tiên Nhi yêu quí, trước hết nàng viết một phong thư cho sư phó, bảo người là việc tuyển sư công không chỉ là sự tình của người, mà là việc của cả nhà chúng ta, giống như thừa lệnh của phụ mẫu. Đồ đệ đã nói như vậy, người muốn chọn lão công thế nào cũng phải nhờ hai người chúng ta xem qua. Nếu gật đầu đồng ý mới được, ít nhất cũng phải đợi cho ta bắc thượng trở về, gặp được tiểu tử đó rồi mới được định đoạt. Tiểu tử này nhất định phải có võ nghệ cao hơn ta, văn phải tốt hơn ta, trí mưu mạnh hơn ta, bề ngoài đẹp trai hơn ta … hừ hừ, nàng nói trên đời này có thể tồn tại loại người này không?
Tiên Nhi ngẫm nghĩ một lát, rồi cười duyên dáng:
- Nếu muốn đồng thời thỏa mãn tất cả điều kiện này, đích xác có chút khó khăn. Nhưng cũng không phải không có ngoại lệ. Chỉ là trong mắt Tiên Nhi, mặc dù hắn mạnh mẽ tốt đẹp đến đâu, cũng vĩnh viễn không đấu lại tướng công của thiếp.
Cũng là Tiên Nhi hiểu rõ ta nhất a. Lâm Vãn Vinh cảm kích cầm lấy tay nhỏ bé trắng mịn của nàng xoa xoa bóp bóp:
- Đã như vậy thì Tiên Nhi, nàng nhanh chóng viết thư đi, nói cho sư phó của nàng rằng chúng ta đều là muốn cho người được tốt thôi. Nam nhân vĩ đại giống ta trên thế giới này thật là lân phượng trong loài người, chỉ ngộ chứ không thể cầu, ngàn vạn lần không được lấy người khác so với ta, mà có so thì ta cũng không sợ …
- Phải không?
Tiên Nhi hừ nhè trong mũi một tiếng, liếc mắt nhìn hắn đầy thâm ý.
Lâm Vãn Vinh nghe thế cả kinh, vội vàng cười he he đánh trống lảng:
- Ta chỉ muốn so sánh thôi, Tiên Nhi ngàn vạn lần nàng đừng tưởng thật. Kỳ thật ta cũng muốn tốt cho An tỷ tỷ, nàng nghĩ lại mà xem, nếu người không cẩn thận bị kẻ khác dùng lời đường mật mê hoặc, chọn trúng phải một tên gia hỏa phá gia chi tử làm sư công, thành ra là đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu à, không chỉ người thấy khó chịu, mà chúng ta cũng đau lòng, có phải không?
Tiên Nhi không nói gì, đôi mắt phượng tuyệt đẹp nhìn chằm chằm vào hắn, tựa hồ muốn nhìn thấy từ trong ngôn từ của hắn chút đầu dây mối nhợ nào đó.
Lâm Vãn Vinh da mặt tuy dày như tường thành, nhưng dưới ánh mắt sắc như dao cạo của nàng cũng có chút khó khăn, nhịn không được đỏ bừng cả mặt vội cúi đầu xuống cười hì hì vài tiếng:
- Ánh trăng đêm nay chói quá, làm cả mặt ta cũng đã hồng lên đây này. Tiên Nhi, ngày mai ta tặng cho nàng vài lọ thuốc chống nắng, sau này khi gặp ánh trăng chói quá thì dùng. Ta cam đoan với nàng, từ trước giờ chưa có ai dùng sản phẩm này đâu.
Tiên Nhi cười lạnh:
- Thiếp không cần. Chàng đưa nó cho người khác đi.
Lâm Vãn Vinh quỷ dị cười trộm:
- Ta đưa cho Thanh Tuyền nhé …
- Chàng dám?
Tần tiểu thư nắm chặt tay hắn véo mạnh một cái. Lâm Vãn Vinh vội vàng kêu lên một tiếng thảm thiết tỏ vẻ đau đớn, làm như đả động đến vết thương.
- Tướng công …
Tiên Nhi cả kinh vội buông tay ra, tràn đầy vẻ có lỗi, nói:
- Xin lỗi, thiếp không cố ý đâu.
Lâm Vãn Vinh hôn lên trên mặt nàng một cái, ôn nhu nói:
- Nha đầu ngốc, nàng là vợ yêu quí của ta. Cho dù có xé ta thành mảnh nhỏ, ta cũng sẽ không trách nàng mà. Còn món thuốc chống nắng là ta chỉ chuẩn bị riêng cho nàng thôi, ngoại trừ nàng, ai ta cũng không cho.
Tần tiểu thư ừm khẽ, cúi đầu xấu hổ, thỏ thẻ với vẻ ôn nhu vô hạn:
- Tướng công, chàng đối xử với thiếp thật là tốt.
Nha đầu này thật không khó dạy lắm, Lâm Vãn Vinh trong lòng vui như mở hội, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, xấu hổ thở dài:
- Kỳ thật ta cũng không tốt như nàng nói đâu. Ta thừa nhận, vừa rồi nói với nàng như vậy đích thật là cũng có tư tâm.
Tần Tiên Nhi cả kinh, vội vàng nhìn hắn nước mắt rưng rưng, xem ra sắp khóc đến nơi.
Lâm Tam đưa bàn tay che lên cặp môi chúm chím của nàng, không cho lên tiếng, khổ sở cười nói:
- Nhìn nàng kìa, lại muốn khóc hả? Kỳ thật, ta sợ rằng sau khi sư phó nàng gả cho người ta, trong lòng nàng sẽ khó chịu …
- Thiếp khó chịu cái gì?
Nghe những lời không giống như tưởng tượng, Tần tiểu thư như được gỡ bỏ tảng đá trong lòng, nhìn tướng công mình vẻ tràn đầy nghi hoặc.
Lâm Vãn Vinh nghiêm chỉnh nói:
- Người xưa nói, nữ sinh hướng ngoại. Tiên Nhi, nàng nghĩ cẩn thận lại chút đi, từ sau khi nàng theo ta, khoảng cách giữa nàng và sư phó có phải là không thân mật được như lúc trước không?
Tần Tiên Nhi nghĩ ngợi một lát rồi gật gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ thẹn thùng:
- Đích xác là như thế, trước kia khi chưa gặp chàng, thiếp với sư phó luôn luôn gắn bó với nhau, như hình với bóng không rời nhau, hàng ngày đều ngủ chung chăn chung gối. Nhưng từ sau khi gặp chàng, trong lòng thiếp cũng chỉ có chàng, chỉ lâu lâu mới nhớ tới sư phó, rất ít quan tâm tới suy nghĩ của người, thiếp phải xin lỗi sư phó thôi.
- Vậy thì được rồi.
Lâm Tam gật gật đầu phi thường nghiêm túc:
- Đây vốn là một hiện tượng rất bình thường, bởi vì nữ hài tử sẽ có một ngày phải lập gia đình, tướng công mới là người thứ nhất trong suy nghĩ của nàng. Cùng đạo lý này, nếu sư phó nàng gả cho người ta, vậy tướng công người cũng sẽ là người thứ nhất trong suy nghĩ của người, nàng sẽ lùi lại thành người thứ hai. Cũng tương tự như vậy, sư phó nàng sẽ không nghĩ tới nàng trước, mà là trước hết nghĩ tới người ta. Cốt nhục thân tình hai mươi năm này cũng sẽ từ từ thay đổi. Tiên Nhi yêu quý, nàng có khổ tâm không?
Phân tích tâm lý như thế, tướng công nói quả thật có đạo lý. Tần tiểu thư buồn bã cúi đầu:
- Thiếp không biết, nhưng chắc sư phó sẽ không tuyệt tình như vậy đâu.
- Ta cũng hy vọng như vậy.
Lâm Vãn Vinh vỗ vai nàng an ủi, rồi hèn hạ nói thêm:
- Tiên Nhi, nàng yên tâm, cho dù nàng không còn là người thứ nhất trong lòng sư phó nữa, nhưng nàng vĩnh viễn luôn luôn đứng đầu trong lòng tướng công ta.
A di đà phật, phải nói là đứng trong nhóm đầu còn có Xảo Xảo, Ngưng Nhi, Đại tiểu thư, Thanh Tuyền… chẳng phân biệt thứ tự trước sau. Hắn cảm thấy áy náy, chỉ âm thầm nói thêm một câu trong lòng thôi.
Hắn nói như hát hay, nói đến người chết cũng thành sống, đến cả tảng đá cũng có thể mọc hoa. Được tướng công thuyết phục như vậy, liên tưởng đến tình huống thực tế của mình, càng nghĩ càng có đạo lý. Tần Tiên Nhi nấc nhẹ một tiếng, nhào vào lòng hắn:
- Tướng công, thiếp muốn làm người thứ nhất trong lòng chàng, cũng muốn làm người thứ nhất trong lòng sư phó, chàng phải giúp thiếp. Tướng công, Tiên Nhi yêu chàng nhất…
- Việc này không khó xử lý.
Được hưởng thụ mùi thơm ngát và thân thể mềm mại của Tiên Nhi, Lâm Vãn Vinh không dám cười lớn, lại ra vẻ thâm trầm thở dài:
- Trời có ngày cũng phải mưa, An tỷ tỷ muốn lập gia đình, thì ta cũng không còn cách nào.
- Làm sao như vậy được chứ? Sư phó nàng muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, đây là việc đại sự của con người, chúng ta làm sao có thể phá hỏng được? Ta không thể làm người như vậy được.
- Không được! Thiếp muốn được ở với sư phó vĩnh viễn, tuyệt không thể để cho nam nhân nào được thân cận sư phó. Thiếp mặc kệ, tướng công, chàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp, bằng không trong ba canh giờ chàng không được phép gần gũi thiếp.
Sắc mặt Tần tiểu thư đáp rất kiên quyết.
Trừng phạt quả là đáng sợ a, Lâm Tam hít một hơi thật dài, nhịn cười lắc đầu than nhẹ:
- Tiên Nhi, nàng cần gì phải hành hạ ta như vậy? Ta thật sự nghĩ không ra, hay là để người gả cho … cho ai nhỉ?
- Vậy cho chàng đi ….
Tần tiểu thư quýnh lên, bật lên lời không nên nói. Mới nói được một nửa liền hoảng sợ, vội vội vàng vàng bịt miệng, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, trông rất tức giận.
- Làm sao có thể được?
Phản ứng của Lâm Tam kịch liệt dị thường, nếu không phải bị gãy mất một chân, chỉ sợ đã sớm nhảy lên rồi:
- Tiên Nhi, làm sao nàng có thể có ý nghĩ như vậy chứ? Thật là đáng sợ, cho dù nàng nguyện ý, An tỷ tỷ cũng không muốn đâu … cho dù người nguyện ý, ta … ta vẫn chưa nghĩ tới việc này.
Thần sắc hắn vô cùng nghiêm túc đứng đắn, nói chuyện như chém đinh chặt sắt, người không biết mà thấy vậy, còn tưởng rằng đây là một khóa học đạo đức do Khổng tử đang giảng.
Tần tiểu thư liếc mắt nhìn hắn, cười mà như mếu, giọng bất mãn:
- Tướng công, chàng nói gì, cái gì nguyện ý với cả không muốn? Ý của Tiên Nhi là nếu sư phó phải cưới cũng chỉ có thể cưới người mà chàng …và thiếp duyệt. Chàng rốt cuộc nghĩ đến đâu rồi?
- Ờ …
Lâm Tam nhất thời ngẩn người, nhìn thấy ánh mắt quỷ dị của Tiên Nhi, hắn mới tỉnh ngộ, mình vừa bị nha đầu đó lột trần, ta sơ ý rồi, thật là quá sơ ý đi mất.
Tần tiểu thư vốn thông minh tuyệt đỉnh, thấy hắn biểu diễn chân thật như thế, trong lòng tuy hậm hực, nhưng vẫn ung dung phán:
- Thiếp tự nhiên sẽ không để sư phó gả cho người nào mà mình không biết, nhưng nếu bảo viết thư như tướng công nói, thiếp thân làm đồ đệ làm sao viết được chứ? Không bằng tướng công tự mình viết đi, chắc là hiệu quả hơn với thiếp viết nhiều.
Ta làm? Lâm Vãn Vinh trong lòng bỗng máy động. Một chủ ý tốt như thế, nhưng thấy ánh mắt chớp chớp của Tiên Nhi nhìn chằm chằm vào mình, liền biết đây là cái bẫy do nàng cố ý đặt, nhất thời rất khó xử. Không viết thì tựa hồ có vẻ không thật với lòng mình. Mà nếu viết, thì dưới sự giám thị của nha đầu kia, ta làm sao có thể diễn ra được một bức thư tình cảm động đến An tỷ tỷ chứ?
Kêu người đưa nghiên mực giấy bút đến, Tần tiểu thư phất tay áo, tự mình mài mực xem ra rất thành khẩn.
- Tướng công, chàng rốt cuộc có dám viết hay không?
Thấy Lâm Vãn Vinh do dự, Tần Tiên Nhi chu đôi môi chúm chím đỏ tươi, hừ khẽ một tiếng, cổ tay quang khiết như ngọc sáng lên dưới ánh đèn leo lét.
- Có gì mà không dám viết, làm phiền công chúa mài mực.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì, cầm lấy bút lông, sau đó đè lên tấm giấy trắng tinh, viết lên lia lịa.
Động tác hắn rất nhanh, nháy mắt đã hoàn thành, Tần Tiên Nhi nhìn lướt qua có vẻ hơi giật mình. Nguyên lai trên tờ giấy viết thư trắng tinh đó chỉ có ba chữ "Khẩu nan khai" (lời khó nói).
Ba chữ này xiên xiên xẹo xẹo, cách dùng bút mực không bằng cả bọn trẻ con nhi đồng mới đi học, nếu không phải nét bút có vài phần cứng cáp, thì so với cái bùa trừ quỷ cũng không chẳng hơn được chút nào.
Chẳng trách tướng công trước giờ không cần bút lông. Nguyên lai hắn không đi học, Tần Tiên Nhi cười thầm:
- Tướng công, chàng học thầy nào thế. Người nào dạy chàng viết thành thế này, thiên hạ chắc không ai dám tới học.
- Quá khen quá khen, ta tùy tiện luyện tập, chỉ thành hình dáng thế này, cũng bình thường thôi không có gì đặc biệt, học giỏi không bằng cưới giỏi. Nàng xem, ta không phải cưới cả công chúa quốc sắc thiên hương sao.
Lâm Vãn Vinh cười hí hửng. Đưa bức thư kia cho Tiên Nhi …
- Nói linh tinh. Tiên Nhi thấy, học tốt không bằng cưới tốt. Tướng công, nói thế đúng không?
- Đúng, đúng! Là học tốt không bằng cưới tốt, Tiên Nhi của ta thật thông minh.
Lâm Tam gật đầu cười thừa nhận. Tiên Nhi giác ngộ đến độ này, quả thật là có cầu cũng không được.
Cười đùa một lúc, Tần Tiên Nhi nhìn thẳng vào ba chữ xiên xiên xẹo xẹo đó, nhẹ giọng thì thầm:
- Lời khó nói, lời khó nói! Tướng công, chàng muốn viết thư mà chỉ có ba chữ này thôi sao? Đến cả thiếp cũng không rõ hàm ý lắm, sư phó làm sao hiểu được chứ?
- Lời khó nói! Nếu không rõ, vậy coi như ta không viết đi.
Viết thư tình có thể xấu xấu ngu ngu một chút. Nhưng tốt xấu gì cũng phải là thật tâm. Lâm Vãn Vinh cười khẽ, thần sắc hơi buồn.
Tần Tiên Nhi cũng không đoán ra thâm ý, tướng công đã không viết những gì không nên nói ở đây thì nàng cũng đỡ lo. Rồi đem bức thư này bỏ vào bao, dặn người đi giao thư ngay trong đêm.
- Canh mấy rồi? Làm sao mà Cao Tù vẫn chưa có động tĩnh gì thế?
Có lẽ do sự việc An tỷ tỷ làm xúc động tâm tình của hắn, lại bị sự giám thị chặt chẽ của Tiên Nhi, Lâm Vãn Vinh có chút bất an.
- Tướng công, Thành Vương đã không có ở trong phủ, chúng ta có cần phải phí công như vậy không?
Tiên Nhi hỏi vẻ khó hiểu một tiếng.
- Không có trong phủ?
Lâm Vãn Vinh cười hề hề:
- Vậy là tốt lắm! Việc nên làm, bây giờ không thể buông tay. Ta thấy hắn đang rơi bùn vàng vào trong quần rồi (câu thành ngữ, ý nói: ỉa trong quần). Không phải đại tiện, mà là siêu đại tiện.
Tần Tiên Nhi nghe thế đỏ bừng mặt, kêu khẽ một tiếng.
- Trời đất khô hạn, cẩn thận củi lửa.
Đang chờ đợi, trong Vương phủ đối diện đột nhiên truyền ra thanh âm xướng canh, trước lớn sau nhỏ, Lâm Vãn Vinh nghe thế mừng rỡ:
- Thành công rồi.
Chưa dứt tiếng, liền nghe một tiếng "phanh".
Một bên tường Vương phủ đối diện bỗng có hai tia hỏa quang phóng lên cao, ngọn lửa bập bùng lan ra. Cột khói bốc thẳng lên trời, hỏa quang đỏ rực như như ráng chiều, một màu hồng rực rỡ chiếu lên mặt mọi người.
- Đã cháy!
Tần Tiên Nhi kinh hỷ:
- Là Cao Tù động thủ rồi.
Vỗ nhẹ vào đùi vẫn còn đang đau, Lâm Vãn Vinh hừ lạnh:
- Ngươi đốt Tiêu gia của ta, ta làm như vậy với Vương phủ của ngươi, hai bên hòa nhau.
Trong ánh hỏa quang, có vài tên thị vệ lao vào, hưng phấn hỏi:
- Đại nhân, động thủ chưa?
- Không vội!
Lâm Vãn Vinh lắc đầu mỉm cười:
- Cả một dãy nhà lớn như vậy, ta thấy thế nào cũng phải cháy tới mười ngày nửa tháng mới hết, nhưng vàng bạc bên trong hẳn là không bị mất đi đâu mà lo.
Nhìn đại hỏa bập bùng, cảm giác nóng rát đến nỗi cả Tần Tiên Nhi đứng ở đối diện cũng có thể cảm thụ được, mọi người đều trầm mặc chờ đợi.
- Đưa nước tới! Đưa nước tới! Mau cứu hỏa, mau cứu hỏa a.
Trong Vương phủ truyền đến vô số tiếng quát tháo khản cả giọng. Trong đó tiếng kêu lớn nhất lại là … thanh âm của Cao Tù.
- Phun nước! Ủa, nước đâu rồi?
Một tiếng hét lớn rùng rợn. Xa xa chạy tới mấy ngàn nhân mã, khôi giáp đầy người, quân dụng chỉnh tề như có sát khí lẫm liệt kéo đến. Đi đầu là một viên tiểu tướng trẻ măng cao giọng hỏi.
- Bẩm tướng quân, cần phải phun nước vào phủ Thành Vương phía trước. Lửa mượn thế gió đã lan tràn cả Vương phủ rồi. Nếu chậm trễ trong chốc lát, tất cả những thứ ở đó sợ sẽ bị thiêu cháy hết. Chỉ là đại môn của Vương phủ lại vẫn đóng chặt, tiểu nhân gọi mãi không có ai ra. - (Thám tử báo).
Tiểu tướng trẻ tuổi vung tay lên:
- Dưới chân thiên tử, trong phủ Thành Vương đang bị bốc cháy. Mọi người mau mau xuống ngựa. Phá vỡ đại môn, nối dây dẫn nước, theo ta đi cứu Vương gia.
Mấy ngàn nhân mã như một cơn gió cuồn cuộn hướng về Vương phủ, hơn mười vị tướng dẫn đầu lao vào đại môn Vương phủ, vỗ ầm ầm vào cửa, hét lớn:
- Mau mở cửa, chúng ta là nha môn trong thành, tới cứu hỏa …
Gọi một lúc lâu, bên trong mới truyền ra một thanh âm run rẩy:
- Lớn mật, đây là Thành Vương phủ, ngươi sao dám tự tiện xông vào?
Tiểu tướng trẻ tuổi rút bảo kiếm ra, quát to:
- Vương phủ không có nước, đại môn đóng chặt, chẳng lẽ là có người muốn hại Vương gia? Dưới chân thiên tử, không để cho kẻ ác làm bậy, các huynh đệ, mau mau phá vỡ đại môn, cứu trợ Vương gia…
Sau tiếng ra lệnh, lập tức có một đám tướng sĩ khiêng những khúc cây lớn, cùng hò reo đập phá đại môn. Sau vài tiếng ầm ầm, cả đại môn cao lớn hoàn toàn sụp đổ, mấy ngàn nhân mã như hồng thủy vỡ đê thi nhau tràn vào. Có vài vòi rồng bị người ta dẫm nát, không ai thèm quan tâm cả.
Vừa có vòi rồng, vừa có cây gỗ, tiểu tử Hứa Chấn này quả là chuẩn bị rất chu toàn. Lâm Vãn Vinh vừa nhìn vừa cười thầm không thôi, hắn vung tay lên, đám thị vệ như hổ lang, theo quân của Hứa Chấn lao vào Vương phủ. Tần Tiên Nhi nhíu mày hỏi:
- Tướng quân, việc này sao trông có chút quen mắt, tựa hồ giống như đã gặp ở Sơn Đông rồi - Ồ, tướng công, hắn là thủ hạ của chàng
- Không liên quan đến ta. Người ta là tướng quân phòng vệ thành.
Lâm Vãn Vinh làm bộ đứng đắn trả lời.
Tần Tiên Nhi cười:
- Chàng nói cái gì thì là cái đó vậy. Vương phủ bị phá, lúc này chúng ta phải làm sao?
- Phá Vương phủ thật ra rất đơn giản. Quan trọng nhất là sự tình kế tiếp.
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, cười hì hì dục:
- Tiên Nhi, chúng ta cũng vào đi, Vương phủ này rất lớn, ta giới thiệu cho nàng vài chỗ hay lắm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]