Dịch: Workman
Biên tập: vovong
Không hề có dấu hiệu báo trước, Lâm đại nhân nã một phát pháo. Tiếng ầm ầm dội vào tai như muốn phá vỡ màng nhĩ mọi người. Trần Ngự sử giật mình sợ hãi kêu lên, vội vội vàng vàng bịt tai lại, hai chân run rẩy:
- Lâm đại nhân, ngài dám bắn pháo bên trong vương phủ, ngài… ngài đúng là gan lớn bằng trời…
Xa xa trên mặt nước nổi lên những cơn sóng dập dồn, những vòng sóng rất đẹp từ từ lan ra bốn phía, cuối cùng tan biến đi. Lâm Vãn Vinh thần thái nhàn nhã như không nghe thấy Trần đại nhân nói gì, hắc hắc đắc ý cười nói:
- Cao đại ca, huynh xem ta bắn phát pháo này thế nào?!
- Cao minh, thật sự cao minh…
Cao Tù giơ ngón cái lên:
- Cao Tù ta sống bao nhiêu năm như vậy, cho tới giờ vẫn chưa thấy qua người nào bắn pháo hay như ngươi, một phát pháo hỏa lực uy mãnh, chấn động đến tận trời cao. Lâm huynh đệ thật sự là anh minh thần vũ, khí thế ngập trời…
"Thần vũ cái rắm!" Thấy lão Cao không ngừng vỗ mông ngựa, Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ vào nòng pháo đen bóng cười nói:
- Con chim nước đó bay quá nhanh, phát pháo của ta vốn tưởng đã bắn trúng mông nó, vậy mà lại chệch chút đỉnh, đến cả một sợi lông cũng không chạm vào được. Chà, thật sự là ba ngày rồi không tập luyện nên tay chân cứng ngắc. Xem ra sau này ta phải cắt bớt thời gian tập võ để chuyển sang tập bắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-gia-dinh/2036632/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.