Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: vietstars
Biên tập: vandai79
Mọi người tinh thần căng thẳng nhìn chằm chằm vào thân hình như đang bay của Cao Tù, dây thừng chạy xoạt xoạt. Trong nháy mắt Cao Tù đã tới được bờ đối diện, hắn nhảy lên vách núi, vẫy tay với tất cả mọi người.
Lâm Vãn Vinh phất tay lên, trầm giọng nói:
- Hồ đại ca, truyền lệnh xuống, để lại toàn bộ chiến mã ở nơi này, tất cả mọi người hành trang gọn nhẹ, chỉ mang vũ khí và thực phẩm, lập tức vượt qua khe núi.
Mệnh lệnh truyền đạt xuống, trong sự hưng phấn của các tướng sĩ đều mang chút bi tráng. Họ lặng lẽ vuốt ve đám chiến mã đã sớm chiều làm bạn, lưu luyến mãi không thôi.
Hồ Bất Quy thờ dài, vuốt lên bờm chiến mã mấy lần rồi hạ quyết tâm, vỗ mạnh lên mông ngựa. Chiến mã giơ chân hí dài một tràng rồi chạy vào trong rừng sâu, cùng vô số chiến mã chạy theo sau tạo thành một đám mây xen lẫn trắng đen, dần dần biến mất trong rừng rậm nguyên sơ.
Lâm Vãn Vinh buộc thừng xong, thử độ chắc chắn rồi khẽ gật đầu hài lòng.
- Đi!
Trong tiếng quát lớn, Lâm Vãn Vinh đi đầu, hai tay buông ra, tiếng thừng cọ xạt xạt vào mặt đất truyền tới tai, thân hình như một con chim lớn giang cánh nhanh chóng lướt tới bờ đối diện. Mây mờ lượn lờ dưới chân, tiếng gió vù vù bên tai, Lâm Vãn Vinh quay đầu lại nhìn, dưới màn trời đen sẫm, núi sanh nước biếc, non cao trùng điệp dần dần rời xa, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-gia-dinh/2036590/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.