Dịch: Lk Andy
Biên dịch: Thỏ gia
Biên tập: Remy
Tên Lộc Đông Tán này quả thật khá thông minh, nếu không phải là hai nước giao chiến, làm bằng hữu cũng khá thích hợp. Lâm Vãn Vinh cười phóng khoáng:
- Lộc huynh khen nhầm rồi. Nói thật, trong những người Đột Quyết, ta hâm mộ nhất chính là Lộc huynh ngài. Nếu không phải là đánh trận, chúng ta cùng nhau uống rượu nói chuyện, đó cũng là một việc rất khoái hoạt.
- Lâm đại nhân, câu này của ngài khiến Lộc Đông Tán ta thấy kiêu ngạo vạn phần!
Đột Quyết quốc sư trên mặt lộ ra mấy phần kiêu ngạo và vui mừng:
- Ngài muốn uống rượu nói chuyện, Lộc Đông Tán nhất định phụng bồi, hơn nữa, còn sẽ khiến ngài kinh ngạc, bất ngờ! Nhưng trước mắt, đại nhân trước tiên phải từ ven sa mạc quay về đã, nơi đó là cấm khu mà dũng sĩ Đột Quyết dũng mãnh nhất cũng không dám đặt chân! Lộc Đông Tán tuyệt không nguyện ý thấy người mà bản thân bội phục nhất lại táng thân ở biển tử vong.
Lâm Vãn Vinh cười hi hi:
- Ý tứ của Lộc huynh là ta từ biển tử vong quay lại, sau đó đợi ngài bắt ta? Cũng coi như không tồi à!
Lộc Đông Tán vội vàng lắc đầu:
- Ta sao dám bắt ngài, đại nhân nghĩ sai rồi. Ngài là người Đại Hoa thông minh nhất, trong Đột Quyết chúng ta cũng tìm không ra mấy người có thể so với ngài. Người Đột Quyết chúng ta bội phục nhất chính là cường giả và dũng sĩ. Sự linh hoạt, dũng cảm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-gia-dinh/2036522/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.