Dịch: workman
Biên tập: Ngưu Nhị
Hiệu đính: Melly
Nguồn :
"Dám tập kích ta à?" Oa Lão Công sờ sờ mặt, lắc đầu vẻ nghiêm túc:
- Ác quá, lần sau ta không cho làm như vậy nữa. Bằng không, ta sẽ có thù tất báo đó.
Ngọc Già khẽ liếc hắn vài lần, thở dài nói:
- Theo thân phận chúng ta mà nói… ngươi nghĩ còn có thể có lần sau không?
Sắc mặt nàng bình thản, miệng mỉm cười, con ngươi u uẩn như nước, không gợn chút sợ hãi, giống như Ô hồ yên tĩnh, lúc này nếu so với Nguyệt Nha Nhi mỹ lệ đa tình thì hoàn toàn thay đổi thành một người khác. Có lẽ, lúc này đứng trước mặt hắn mới chính là Ngọc Già.
- Không có lần sau? Đương nhiên như vậy là tốt nhất!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì gật đầu:
- Nàng cũng biết, ta là người rất dễ dàng động lòng. Chỉ sợ có một ngày không cẩn thận lại rơi vào tròng của nàng. Bây giờ nghe nàng nói như vậy, ta yên tâm hơn rồi.
Ngọc Già ừm khẽ một tiếng:
- Ta còn yên tâm hơn cả ngươi, bởi vì, ngươi cũng sẽ không lừa ta nữa!
"Theo những lời này thì ta là người xấu xa vậy sao?" Hắn cười vài tiếng, vẫy vẫy tay chào Ngọc Già, vỗ mông tếch thẳng.
Hồ Bất Quy nấp ở một bụi cỏ xa xa, hơi thò đầu ra, cẩn thận xem xét vài lần:
- Sao Lâm tướng quân lại đi rồi? Hắn rốt cuộc có khuyên bảo thành công không nhỉ?
- Lâm huynh đệ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-gia-dinh/2036474/chuong-534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.