Dịch: workman
Biên tập: Ngọc Vi
Nơi hai người nói chuyện, rất gần tới đỉnh núi rồi. Nhìn xa xa Thiên Tuyệt phong đối diện ẩn hiện, sương mù dày đặc, thấy không rõ tình hình trên đỉnh núi, càng không biết tiên tử tỷ tỷ ở nơi nào.
Ở giữa Thánh phường và Thiên Tuyệt phong, có hai đường dây sắt nối liền nhau, trên dây có nối vài tấm gỗ, từ xa nhìn lại, giống như một cái cầu treo đơn giản, xuyên qua mây mù, bắc ngang hai đỉnh núi. Gió lạnh vù vù, cầu treo khẽ lắc lư, tiếng kêu kẻo kẹt. Gặp phải người nhát gan, đến cả nhìn cũng không dám.
Lâm Vãn Vinh thoáng giật mình. Trước khi hắn xuất chinh có tới đây từ biệt, giữa hai ngọn núi còn có dây trường tình mà tiên tử ngày xưa đã nối. Sao mới nửa năm không tới, lại có một cái cầu treo dài ngút mắt như thế này?
- Hiểu rõ chưa chưa?!
Lý Hương Quân mỉm cười nói:
- Ngươi nên cảm tạ sư tỷ ta!
- Thanh Tuyền hả?
Lâm Vãn Vinh ngẩn ngơ.
Tiểu sư muội gật đầu ừm một tiếng:
- Sau khi ngươi xuất chinh, sư tỷ mang cái bụng to đùng lên núi, tự mình chỉ huy công tượng tu kiến cầu treo này! Sư phó không có mặt trên núi, muốn bắc cầu giữa hai đỉnh núi, phải có người mạo hiểm bò lên trên Thiên Tuyệt phong, khó khăn như thế nào thì ngươi tự mình nghĩ đi!
- Cái gì?!
Lâm Vãn Vinh hoảng hốt, vội vàng nắm lấy bả vai nàng:
- Tiểu sư muội... Muội... muội nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-gia-dinh/2036382/chuong-580.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.