“Thiếu Khanh, sao vậy?”
Nhận thấy phản ứng của Mạc Thiếu Khanh, Tần Mộ Dao vô thức hỏi ra miệng. Đảo mắt nhìn Mạc Thiếu Khanh, vẻ nghiêm túc trên mặt hắn khiến nàng hơi hơi nhíu mày.
“Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, chờ ta trở về, sẽ từ từ nói cho nàng biết! Không thể để ngọc lưu ly lọt vào tay Nam Cung Tinh Nguyệt!”
Mạc Thiếu Khanh nói một cách kiên định, đã không còn vẻ nho nhã ngày xưa. Lúc này toàn thân hắn toát ra hơi thở khiến người ta kinh hãi.
Ánh mắt Mạc Thiếu Khanh vẫn không rời khỏi bóng hình mờ ảo trong vầng sáng trắng xóa kia. Hắn đã từng băn khoăn không hiểu tại sao khu vực đó lại đặc biệt như vậy. Hóa ra là thế! Hắn đã từng tìm hiểu một chút về khu vực đó nhưng nguyên nhân cụ thể vì sao thì hắn lại không nghiên cứu kỹ càng.
Lúc đó, hắn chỉ thầm muốn đem đến cho Dao Nhi một nơi ở khác với người thường, để nàng sống ở Bắc Tĩnh quốc mà không phải chịu cái rét lạnh thấu xương.
Lúc xây dựng tiểu viện, hắn đã trèo lên cao để xem xét địa hình. Hình dạng khu đất đó giống hình ảnh vừa hiện lên trong vầng sáng trắng vừa rồi đến tám phần!
Trong lòng Mạc Thiếu Khanh đã hiểu ra, nếu long mạch thật sự tồn tại thì tám chín phần mười chính là nơi đó. Nghĩ đến biết bao kỷ niệm cùng với Dao Nhi ở nơi đó, Mạc Thiếu Khanh vô thức nắm chặt tay lại.
Bây giờ hắn càng không cho phép ngọc lưu ly lọt vào tay Nam Cung Tinh Nguyệt!
Nghe Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-dai-tieu-thu/442613/quyen-2-chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.