Chương trước
Chương sau
Cho dù triều đại thay đổi thì cuộc sống của dân chúng Tây Nhạc quốc cũng không bị ảnh hưởng quá lớn. Đối với bọn họ mà nói, ai làm Hoàng Đế cũng chẳng quan trọng, chỉ cần Hoàng Đế có thể thống trị quốc gia cho tốt, để bọn họ có thể giàu có an khang thì dân chúng cũng chẳng cần gì thêm nữa.
Nhưng mà quan viên thì khác. Vì muốn lấy lòng chủ tử mới, dường như toàn bộ quan viên Nam Khải quốc đều đang thay đổi phương pháp ca công tụng đức.
Mà ở trấn nhỏ nơi Tần Mộ Dao vừa đến, để chúc mừng tân đế vào Hoàng cung, quan phủ địa phương tổ chức các hoạt động chúc mừng mấy ngày liên tục. Đến buổi tối thì lại càng náo nhiệt. Chuyện này cũng đem đến không ít niềm vui cho dân chúng.
Hôm nay đi dạo cả một ngày trên đường không biết chán, nhưng đến tối, vừa nghe âm thanh huyên náo của dân chúng bên ngoài khách điếm, Tần Mộ Dao lại muốn đi tiếp.
“Thiếu Khanh…”
Ánh mắt Tần Mộ Dao chớp chớp.
Vừa rồi nghe Hồng Anh nói, đêm nay ở Quế Hương uyển có biểu diễn. Tần Mộ Dao và Hồng Anh đã âm thầm bàn bạc, đêm nay nhất định phải đến đó xem náo nhiệt. Nhưng, vừa ăn cơm chiều xong, Mạc Thiếu Khanh đã đưa nàng về phòng.
“Dao Nhi, đừng làm hài tử mệt, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai ta lại đưa nàng đi chơi.”
Mạc Thiếu Khanh sớm đã phát hiện ra tâm tư của nàng, dịu dàng nói bên tai nàng, tay lại không ngừng mát xa hai chân cho Tần Mộ Dao.
Đi ròng rã mấy ngày liền, hắn cố gắng muốn giúp nàng cảm thấy thoải mái, vì thế, hắn còn chuẩn bị một chiếc xe ngựa xa hoa có thể nằm ngủ trong đó được, trên đó còn trải rất nhiều chăn đệm thật dày, sợ xe ngựa xóc nảy khiến Dao Nhi cảm thấy không khoẻ.
Trên thực tế, dọc đường đi, người bị mệt mỏi nhất không phải là Tần Mộ Dao đang có bầu, mà là nam nhân chăm sóc nữ nhân mang thai hắn đây!
“Nhưng…”
Tần Mộ Dao thấp giọng kháng nghị nói.
“Không nhưng gì cả!”
Giọng nói của Mạc Thiếu Khanh hơi cao một chút, ánh mắt nhìn về phía Tần Mộ Dao. Trong ánh mắt kia mang theo vài phần ngang ngược không cho phép kháng cự.
Trong lòng Tần Mộ Dao thở dài.
Thiếu Khanh kiên quyết như vậy, xem ra thật sự không thể làm cho hắn đồng ý được rồi. Chỉ có điều âm thanh náo nhiệt bên ngoài lại làm nàng nôn nao. Không biết vì sao, lần này đi về chốn cũ, tâm tình của nàng lại kích động khác thường, không chỉ vì sắp được gặp mẫu thân của mình, dường như còn có một loại cảm giác khác lạ nhen nhóm trong lòng.
Hoặc là, trong tiềm thức của thân thể này đang nhớ nhung nơi mà mình đã sống hơn mười năm qua.
“Thiếu Khanh…”
Tần Mộ Dao cọ cọ vào cánh tay hắn, ý đồ muốn thực hiện cố gắng cuối cùng.
“…”
Mạc Thiếu Khanh chăm chú vào động tác trên tay mình, không nói năng gì. Nhưng dường như biểu hiện trên mặt hắn đang nói cho Tần Mộ Dao biết rằng không có đường nào để thương lượng hết!
Tần Mộ Dao thấy hắn bất động như núi, không có dấu hiệu buông lỏng, trong đầu nhanh chóng chuyển động, tự hỏi cuối cùng phải làm thế nào thì hắn mới đáp ứng.
Đột nhiên, ánh mắt Tần Mộ Dao chợt lóe, nhẹ tay vỗ về cái bụng cực lớn, mặt hơi nhíu lại, đỉnh mày nhíu chặt vào nhau.
Quả nhiên, chợt nghe thấy giọng nói của Mạc Thiếu Khanh bên tai trở nên dịu dàng, quan tâm xem xét tình trạng của nàng.
“Làm sao vậy?”
“…”
Tần Mộ Dao mở to hai mắt, tay không ngừng chỉ vào bụng, dường như mang theo vài phần kích động khó có thể che giấu, khiến Mạc Thiếu Khanh lập tức luống cuống tay chân.
“Dao Nhi, ta đang nói chuyện với nàng đó! Cuối cùng thì hài tử bị làm sao vậy?”
Mạc Thiếu Khanh luống cuống chân tay, lúc này hắn hận không thể là con giun trong bụng Dao Nhi.
“Vừa rồi ta nghe thấy hài tử nói chuyện!”
Cuối cùng Tần Mộ Dao cũng mở miệng khiến Mạc Thiếu Khanh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cũng may hài tử không có việc gì!
Tâm tình thả lòng đồng thời không khỏi hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tần Mộ Dao một cái.
Dao Nhi luôn thích dọa hắn như vậy!
“Thật mà, thật mà, chàng nghe xem nào! Chàng mau nghe đi này!”
Tần Mộ Dao điều chỉnh tư thế để Mạc Thiếu Khanh có thể dễ dàng áp tai lên bụng nàng, thúc giục.
“Thật sao?”
Mạc Thiếu Khanh bán tín bán nghi.
Hài tử nói chuyện? Dao Nhi lại đang đùa giỡn cái gì đây?
“Đương nhiên là thật! Mau, mau tới nghe một chút!”
Tần Mộ Dao kéo bàn tay Mạc Thiếu Khanh đang bóp chân cho nàng, tiếp tục thúc giục hắn.
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút bất đắc dĩ, cúi người xuống, áp chặt tai vào gần bụng Tần Mộ Dao.
“Nghe thấy gì không?”
“…”
Mạc Thiếu Khanh im lặng một hồi, trong mắt lóe lên ánh sáng cưng chiều.
Hắn không hề nghe thấy hài tử nói chuyện, mà dường như nghe thấy tâm tư của Dao Nhi. Khóe miệng giương lên ý cười nhợt nhạt, và đợi xem hành động tiếp theo của Tần Mộ Dao.
“Còn chưa nghe thấy sao? Rõ ràng là hài tử đang bảo chàng dẫn đi ra ngoài chơi một chút mà! Hài tử nói ở trong bụng mẫu thân chán chết! Hài tử nói muốn xem những nơi tươi đẹp mà phụ mẫu đã từng sống!”
Ánh mắt Tần Mộ Dao chớp chớp.
Với tình yêu thương của Mạc Thiếu Khanh giành cho hài tử, chắc chắn là không thể cự tuyệt được!
Mạc Thiếu Khanh ngẩng đầu, nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao, trong mắt mang theo ánh sáng trêu chọc. Bàn tay to đặt lên bụng nàng, dường như đang cảm nhận hài tử của bọn họ.
“Không ngờ hài tử lại nghịch ngợm như vậy!”
Mạc Thiếu Khanh cúi đầu cười, cố ý nói.
Tần Mộ Dao lớn mật thừa nhận sự trêu chọc của hắn, cũng không trốn tránh. Thiếu Khanh thông minh như vậy, đương nhiên là trò tiểu xảo của mình sẽ không giấu giếm được hắn rồi.
Quả nhiên…
“Chàng làm phụ thân, sẽ đáp ứng hài tử, phải không?”
Trong mắt lóe lên ánh sáng chờ mong, Tần Mộ Dao lại mở miệng, nhìn thẳng đôi mắt đầy cưng chiều của Mạc Thiếu Khanh.
“Nàng nha…”
Mạc Thiếu Khanh kéo đầu Tần Mộ Dao vào trong lòng.
Nếu mình không đáp ứng, không biết Dao Nhi sẽ lại nghĩ ra cách gì nữa đây.
Tính tình Dao Nhi vẫn giống như trước đây, chỉ cần chuyện gì nàng muốn làm thì nhất định sẽ làm. Nhưng lại có một chút khác biệt, đó là nàng sẽ hỏi ý kiến của hắn trước.
Trong lòng xẹt qua một chút ngọt ngào.
Dao Nhi đã vì hắn mà thay đổi rất nhiều, hắn sao có thể không cưng chiều nàng kia chứ?
“Chàng đáp ứng rồi đúng không?”
Tần Mộ Dao kích động hỏi, trong mắt xẹt qua một chút đắc ý.
Biết ngay là Thiếu Khanh không có cách gì từ chối mình mà.
“Bảo bối của ta đã yêu cầu như vậy, liệu ta có thể không làm theo hay không đây?”
Mạc Thiếu Khanh cười nhẹ ra tiếng, khiến trong lòng Tần Mộ Dao lập tức nhảy nhót.
Nàng biết, ‘bảo bối’ trong miệng hắn, không phải là hài tử, mà chính là nàng!
“Bảo bối của chàng nói yêu chàng!”
Tần Mộ Dao ôm chặt thắt lưng rắn chắc của hắn. Từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, không hề e dè mà biểu hiện tình yêu của mình. Nhìn thẳng vào mắt hắn, hai người nhìn nhau cười.
Giây tiếp theo, Tần Mộ Dao vội vàng in một nụ hôn lên môi hắn, lại vội vàng rời đi, khiến Mạc Thiếu Khanh còn chưa cảm nhận được cảm giác tốt đẹp đó. Toàn bộ thân thể Tần Mộ Dao cũng đã thoát khỏi vòng tay hắn, đi ra ngoài cửa.
“Dao Nhi… Nàng đi chậm lại một chút!”
Chưa kịp hôn sâu một cái mà Dao Nhi đã đào thoát, trong lòng Mạc Thiếu Khanh dâng lên một chút mất mát. Nhưng vừa nhìn thấy hành động của Tần Mộ Dao thì cũng vội vàng đuổi theo.
“Đi mau, nếu không sẽ muộn mất!”
Tần Mộ Dao quay đầu nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh, trong mắt xẹt qua một chút giảo hoạt.
Thật buồn cười, nếu mà không hôn lướt qua như thế thì đêm nay nàng cũng đừng mong thoát được!
Trần Huyền dẫn theo vài thị vệ đi sát theo sau bảo vệ Mạc Thiếu Khanh và Tần Mộ Dao.
Tần Mộ Dao ngồi ở trên ghế, nhìn màn biểu diễn trước mắt, có chút chán ngán.
Cứ tưởng sẽ được xem biểu diễn phấn khích, không ngờ lại nhàm chán đến thế này! Còn không bằng ở khách điếm cùng với Thiếu Khanh!
Tần Mộ Dao nhìn thoáng qua nam nhân ngồi ở bên cạnh mình, đang muốn bảo hắn cùng rời đi. Đột nhiên, một người ăn mặc như tiểu tư đi đến bên cạnh hai người.
“Công tử, tiểu thư, đây là thư của hai người!”
Tiểu tư đưa phong thư trong tay đến trước mặt Mạc Thiếu Khanh.
Mạc Thiếu Khanh tiếp nhận phong thư, trong mắt xẹt qua một chút nghi hoặc.
Ai lại gửi thư cho bọn họ vậy?
“Người bảo ngươi truyền tin đâu rồi?”
Mạc Thiếu Khanh che giấu vẻ tươi cười, lông mày nhíu lại, toàn bộ thân thể lập tức đề phòng. Dường như hắn đã có một dự cảm không ổn.
“Vị công tử kia nói, sau khi hai người đọc thư thì sẽ hiểu được!”
Tiểu tư nói xong một câu này, lập tức rời đi.
“Nhìn xem là ai đi!”
Tần Mộ Dao cũng nghiêm túc lại. Ánh mắt dừng ở lá thư trong tay Mạc Thiếu Khanh, sâu sắc phát hiện hình như trên đó có dấu hiệu Huyền Nguyệt. Trong lòng lập tức ngẩn ra, theo bản năng tiến lên đoạt lấy bức thư.
“Dao Nhi, làm sao vậy? Nàng biết là thư của ai sao?”
Mạc Thiếu Khanh nhận thấy vẻ kích động và nghiêm túc trên mặt Tần Mộ Dao, lông mày càng nhíu chặt.
Dưới ánh mắt của hắn, Tần Mộ Dao vội vàng mở bức thư trong tay, lúc nhìn thấy nội dung và ngày tháng trên lạc khoản, ánh mắt hiện lên một chút sâu thẳm.
“Là Lộng Nguyệt!”
Tần Mộ Dao thấp giọng nói, hoàn toàn đã không còn vẻ thanh thản vừa rồi.
Mạc Thiếu Khanh nghe thấy hai chữ ‘Lộng Nguyệt’, cầm lấy bức thư trong tay Tần Mộ Dao, cũng xem một lần, lập tức tay bắt đầu hơi run run, kiên định nhìn Tần Mộ Dao trước mắt.
“Không! Dao Nhi, ta không thể cho một mình nàng đi gặp hắn!”
Trong đầu hiện ra bóng dáng Lộng Nguyệt.
Bọn họ vừa mới tới nơi này, Lộng Nguyệt cũng đã biết hành tung của bọn họ rồi sao? Tâm tư của Lộng Nguyệt với Dao Nhi, không phải hắn không nhìn ra, sao có thể yên tâm để Dao Nhi đi gặp hắn ta một mình?
“Thiếu Khanh, có lẽ hắn biết chàng sẽ không để ta đi một mình, cho nên mới viết thêm câu uy hϊếp kia!”
Ánh mắt Tần Mộ Dao chớp chớp.
Trên thư viết, nếu nàng không đi một mình, mẫu thân nàng sẽ không vui!
Ha ha! Không vui? Là Lộng Nguyệt sẽ không vui, còn mẫu thân sẽ gặp họa đi!
Tần Mộ Dao cười khẽ ra tiếng.
Xem ra lần đó Lộng Nguyệt vẫn chưa được giáo huấn đầy đủ thì phải?
Đột nhiên, dường như nàng nhận thấy một ánh mắt nóng rực trên người mình, theo bản năng nhìn về phía ánh mắt đó, lại chỉ thấy một bóng đen chợt lóe, nháy mắt biến mất không thấy đâu.
Là ai? Là Lộng Nguyệt sao?
“Dao Nhi…”
Mạc Thiếu Khanh tiến lên giữ lấy hai vai Tần Mộ Dao, dường như trong lòng đã đoán được quyết định của Dao Nhi.
“Thiếu Khanh, chàng đừng vội, để ta suy nghĩ cẩn thận!”
Tần Mộ Dao hết sức trấn an Mạc Thiếu Khanh. Nhìn thấy sự quan tâm và lo lắng trong mắt hắn, trong lòng đột nhiên nhói lên, dâng lên một tia không đành lòng.
Nàng biết trong lòng Thiếu Khanh suy nghĩ cái gì, để nàng đi một mình, hắn sẽ không yên tâm.
Trong đầu nhanh chóng chuyển động, ánh mắt Tần Mộ Dao đột nhiên sáng lên, khóe miệng giương lên một chút ý cười nhợt nhạt, đảo mắt nhìn về phía bóng đen vừa biến mất, trong lòng đã có tính toán.
“Thiếu Khanh, Thanh Phong các cũng không xa chỗ chúng ta ở, ngày mai chàng đưa ta đi! Thuận tiện…”
Trong mắt Tần Mộ Dao chớp chớp lóe lên ánh sáng chói mắt.
“Nghe nói điểm tâm của Thanh Phong các không tệ, chàng cũng nên nếm thử!”
Mạc Thiếu Khanh ngẩn ra, lập tức hiểu được ý của Dao Nhi.
Thanh Phong các là điểm hẹn của Lộng Nguyệt, tuy rằng Lộng Nguyệt chỉ muốn gặp một mình Dao Nhi, nhưng không phải là bọn họ cũng có thể cùng đi Thanh Phong các dùng điểm tâm sao?
Trong lòng xẹt qua một chút khen ngợi.
Quả nhiên là Dao Nhi của hắn vô cùng thông minh. Mặc dù trong khoảnh khắc lo lắng như vừa rồi mà nàng vẫn có thể bình tĩnh lại ngay, nghĩ ra cách đối phó!
Tuy rằng trong lòng vẫn còn lo lắng, nhưng có thể ở gần quan sát được tình huống, cũng đã là không tệ rồi! Dù sao hắn cũng không biết rõ là cuối cùng thì Lộng Nguyệt muốn làm gì!
Thanh Phong các.
Trong nhã gian, nam nhân thanh thản uống trà, hồi tưởng lại hôm qua lúc Dao Nhi đọc thư, tia giật mình và không vui trong mắt nàng, trong mắt nam nhân xẹt qua một chút chua xót.
Quả nhiên là nàng không muốn nhìn thấy hắn!
Nếu không phải vì Tần phu nhân ở trong tay mình, thì chắc chắn là Dao Nhi sẽ không tới gặp mình rồi!
“Tiểu thư, xin mời!”
Bên ngoài nhã gian truyền đến giọng nói của tiểu tư khiến bàn tay đang bưng chén trà của nam nhân bên trong đột nhiên ngẩn ra.
Dao Nhi đã đến rồi sao?
Trong mắt dâng lên một tia chờ mong.
Ngước mắt, quả nhiên thấy Tần Mộ Dao mặc một bộ y phục màu nguyệt bạch đi vào nhã gian, vừa vặn nhìn thẳng ánh mắt của nàng, lại phát hiện trong mắt đối phương lạnh như băng.
“Lộng Nguyệt Cung chủ, có nhã hứng thế nhỉ!”
Tần Mộ Dao tránh né ánh mắt của hắn, thản nhiên nói.
Giờ phút này, nàng đã có thể xác định người đứng trong chỗ tối nhìn mình đêm qua chính là Lộng Nguyệt không thể nghi ngờ.
Ánh mắt nam nhân chớp chớp, khóe miệng giương lên một chút ý cười.
Hắn nghĩ lúc Dao Nhi nhìn thấy hắn, trong mắt sẽ có tia oán hận, nhưng không ngờ nàng lại lạnh lùng như vậy. Mà sự lạnh lùng này lại khiến hắn cảm thấy thêm mất mát.
Lộng Nguyệt đứng dậy nghênh đón Tần Mộ Dao. Vẻ mặt cương nghị vừa rồi đã được thay thế bằng vẻ mặt tươi cười xinh đẹp, nhìn nàng từ trên xuống dưới.
“Dao Nhi, đã lâu không gặp, nàng…”
Nàng càng đẹp hơn!
Nhưng, lời khen ngợi của hắn còn chưa kịp nói ra miệng, Tần Mộ Dao liền lạnh lùng ngắt ngang:
“Lộng Nguyệt Cung chủ, ngươi và ta đều là người quen, cần gì phải nói những lời khách sáo này làm gì?”
Tần Mộ Dao đi vòng qua Lộng Nguyệt, ngồi thẳng xuống ghế, nhắm mắt, cố ý tăng thêm ngữ khí cho hai chữ ‘người quen’.
Bọn họ chỉ là người quen mà thôi, cũng không phải là bằng hữu!
“…”
Trên mặt Lộng Nguyệt lập tức dâng lên một chút xấu hổ, trong lòng thở dài một hơi.
Sao hắn có thể quên cá tính của Dao Nhi kia chứ. Mình đã từng lừa gạt và thiết kế nàng, sao còn có thể mong chờ nàng hòa nhã với mình.
Trong nhã gian trầm mặc một hồi. Dường như Tần Mộ Dao không có ý định phá vỡ sự im lặng, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, tay đặt lên bụng, điều chỉnh một tư thế thoải mái.
“Ha ha… Dao Nhi, nàng xem xem, nàng có thai mà ta còn chưa chúc mừng nàng đó!”
Lộng Nguyệt thân thiện tiến lên, ngồi bên cạnh Tần Mộ Dao, nhìn cái bụng lớn của nàng, cố gắng bỏ qua sự thật rằng thân phụ của hài tử là Mạc Thiếu Khanh, muốn cho không khí trở nên thoải mái.
Thật sự là hắn đã chán đối lập với Dao Nhi rồi, vô cùng nhớ nhung khoảng thời gian ở bên cạnh Tần Mộ Dao trên đường đến Bắc Tĩnh quốc. Ít nhất trong khoảng thời gian đó, trong mắt Tần Mộ Dao, Lộng Nguyệt hắn cũng được coi như là bằng hữu chứ không chỉ là một cái ‘người quen’ mà thôi.
‘Người quen’? Ha ha!
Nam nhân lại cười khẽ trong lòng.
Dao Nhi cũng biết cách nói chuyện sao cho người khác bị đả thương a!
“Chúc mừng? Miễn đi! Chỉ cần đừng có dùng đồng thuật của ngươi xóa đi trí nhớ của ta, đừng dùng thủ đoạn gì với hài tử của ta thì ta đã cám ơn trời đất, cám ơn đại ân đại đức của Lộng Nguyệt Cung chủ lắm rồi, sao còn dám vọng tưởng được ngươi chúc mừng chứ?”
Khóe miệng Tần Mộ Dao giương lên một chút châm chọc.
Mặc dù nàng có thể quên đi chuyện hắn đã xóa trí nhớ của mình, nhưng nàng không quên được chuyện Lộng Nguyệt đã từng giả mạo Thiếu Khanh, còn làm hại Thiếu Khanh hiểu lầm mình mà bệnh nặng một hồi!
Nghĩ đến khoảng thời gian đó Thiếu Khanh lãnh đạm với mình, ánh mắt oán hận của Tần Mộ Dao với Lộng Nguyệt lại càng thêm mãnh liệt.
“…”
Lộng Nguyệt lại một lần nữa cứng đờ, không biết nên nói cái gì!
“Lộng Nguyệt Cung chủ, ngươi bảo một mình ta tới gặp ngươi, là có mục đích đi! Chẳng lẽ bây giờ người sẽ giao mẫu thân cho ta?”
Tần Mộ Dao hơi hơi nhíu mi, cuối cùng nhìn thẳng ánh mắt của Lộng Nguyệt, trong mắt dường như mang theo vài phần ướm hỏi.
Nhưng, trên thực tế, với sự hiểu biết của nàng về Lộng Nguyệt, cho dù nam nhân này có để mình đến đón mẫu thân về thì cũng sẽ không dễ dàng giao mẫu thân cho mình như vậy!
“Dao Nhi… Ta không thể thuần túy muốn gặp nàng được sao? Chúng ta dù gì cũng là ‘người quen’, gặp mặt nhau cũng là chuyện bình thường, không phải sao?”
Trong mắt Lộng Nguyệt cười xinh đẹp, ánh mắt không rời khỏi Tần Mộ Dao.
Nàng giống như ngôi sao sáng, chỉ cần nơi nào có nàng thì tầm mắt của hắn đều nhịn không được mà đuổi theo nàng, mặc dù đang mang thai nhưng nàng vẫn có mị lực như vậy.
“Thuần túy là muốn gặp ‘người quen’, vậy mà cũng phải dùng cách uy hϊếp hay sao?”
Tần Mộ Dao lấy lá thư trong lòng ra, trong mắt xẹt qua tia chỉ trích nồng đậm, hung hăng đặt lên trên bàn, ánh mắt sắc bén nhìn Lộng Nguyệt.
Hiện tại mặc dù có Thiếu Khanh đang ở nhã gian cách vách chờ mình, nhưng, hắn vẫn đang lo lắng cho mình đi!
Cứ nghĩ đến thần sắc lo lắng của Thiếu Khanh, trên mặt Tần Mộ Dao lại không khỏi lạnh thêm vài phần.
“Ha ha… Dao Nhi a, cuối cùng thì ta cũng không nói lại được với nàng!”
Trong mắt Lộng Nguyệt xẹt qua một chút nhu hòa.
“Nếu ta không uy hϊếp thì nàng sẽ đến sao?”
Cho dù có đến, bên cạnh cũng sẽ có Mạc Thiếu Khanh luôn ở bên cạnh nàng như hình với bóng, không phải sao? Hắn muốn gặp Dao Nhi, chứ không phải muốn thấy hình ảnh ngọt ngào của Dao Nhi và người khác!
Tần Mộ Dao liếc xéo hắn một cái.
Hắn nói không sai, nếu không phải uy hϊếp thì nàng cũng sẽ không muốn đến gặp nam nhân này!
“Mẫu thân ta thế nào? Hiện giờ bà đang ở đâu?”
Tần Mộ Dao giận tái mặt, trong lòng xẹt qua một chút vội vàng.
Nàng biết, có lẽ mẫu thân đã bị Lộng Nguyệt bố trí ở một nơi nào đó, nhưng nhất định không có ở đây.
“Bà vẫn khỏe, hiện tại đang ở trong Kinh thành. Nàng yên tâm, ta sẽ không làm gì với bà!”
Lộng Nguyệt thản nhiên nói, đưa Tần phu nhân đến đây cũng chỉ là kế sách tạm thời.
“Ta muốn biết khi nào thì Lộng Nguyệt Cung chủ mới có thể trả mẫu thân lại cho ta!”
Tần Mộ Dao nhìn thẳng hai mắt Lộng Nguyệt.
Sẽ không làm gì với bà sao? Với sự lừa dối trước đây của Lộng Nguyệt, chắc chắn là nàng sẽ không hoàn toàn tin tưởng lời nói của hắn. Phải chính mắt nhìn thấy mẫu thân thì nàng mới có thể an tâm.
Thân thể Lộng Nguyệt ngẩn ra, nhợt nhạt uống một ngụm trà.
Khi nào thì giao Tần phu nhân cho nàng sao? Nếu sau khi giao Tần phu nhân cho nàng, liệu mình có mất đi tất cả lợi thế hay không?
Hơn nữa… Nếu Dao Nhi biết mình còn có mục đích khác, liệu có thể càng hận mình hơn nữa hay không?
Trong lòng xẹt qua một chút chua xót. Lộng Nguyệt không dám nhìn thẳng đôi mắt Tần Mộ Dao thêm nữa, giống như sợ nhìn thêm một chút thì sẽ buông xuôi hết tất cả kế hoạch vốn có!
“Đến Kinh thành, ta sẽ làm như mong muốn của nàng!”
Lộng Nguyệt nhắm mắt, nói cho Tần Mộ Dao quyết định của mình.
Tần Mộ Dao vừa nghe, cuối cùng trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đến Kinh thành là có thể cứu mẫu thân trở về sao?
Khóe miệng giương lên một chút ý cười, nhìn Lộng Nguyệt, ngữ khí vẫn thản nhiên như trước.
“Hy vọng Lộng Nguyệt Cung chủ có thể nói được thì làm được!”
“Dao Nhi, nói chuyện khác đi!”
Lộng Nguyệt đột nhiên mở miệng. Hắn muốn nói sang chuyện khác, hắn không muốn việc này phá hư khoảng khắc của bọn họ.
Tần Mộ Dao run run.
Chuyện khác?
Khóe miệng giương lên một chút ý cười nhợt nhạt.
“Ngoại trừ chuyện này thì chúng ta làm gì có chuyện gì khác để nói nữa chứ?”
Trong mắt Lộng Nguyệt phút chốc ngưng tụ tia tối tăm. Giây tiếp theo, toàn bộ thân thể đã đến sát bên cạnh Tần Mộ Dao. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp phóng đại, lúc này hắn chỉ hi vọng nhổ móng vuốt sắc nhọn của nàng đi!
“Nàng không còn chuyện gì để nói với ta sao?”
Nam nhân giận tái mặt, ngữ khí lộ ra vài phần không vui.
Ngửi thấy mùi hương độc hữu của nàng, vẻ mặt Lộng Nguyệt chợt lóe lên, ánh mắt dừng ở trên đôi môi kiều diễm kia, trong nháy mắt ánh mắt dâng lên một tầng cảm xúc khác.
Đôi môi này… Chỉ sợ cũng chỉ có Mạc Thiếu Khanh được hưởng mà thôi!
Trong lòng phút chốc cứng lại. Hắn không khỏi muốn biết cảm giác khi hôn lên đôi môi này thì thế nào!
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Lộng Nguyệt dần dần tới gần Tần Mộ Dao. Trong lòng hắn kích động, trong đầu chỉ có một ý niệm, đó là… hôn nàng!
Tần Mộ Dao nhìn khuôn mặt đang càng ngày càng đến gần mình, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại thành một đường, lập tức hiểu được ý đồ của nam nhân.
Ngay lúc hắn tiến sát đến gần, khóe miệng giương lên một chút châm chọc.
“Không ngờ Lộng Nguyệt Cung chủ còn có ý tưởng thích đùa giỡn với nữ nhân đang mang thai! Chẳng lẽ Lộng Nguyệt Cung chủ quên mất giáo huấn hôm đó rồi sao? Hay là đêm đó gió không đủ lớn, các tiểu thư quý tộc cũng không đủ nhiệt tình, hay là…”
Tần Mộ Dao dừng một chút, trong mắt xẹt qua một tia sáng lợi hại, nhìn thẳng hai mắt Lộng Nguyệt, tiếp tục nói:
“Hay là, ngươi cho rằng ta đang có thai nên không có cách nào lặp lại chuyện ngày đó?”
Quả nhiên, thân thể nam nhân đang tới gần sát nàng đột nhiên ngẩn ra, đỉnh mày tuấn tú nhíu chặt vào nhau. Nhìn ánh sáng như mũi tên trong mắt nữ nhân, chuyện đêm đó lại hiện ra trong đầu.
Gió lạnh như đao quất lên thân thể gần như lõα ɭồ của hắn, cả người hắn cứng ngắc, không thể nhúc nhích được. Rừng mai rộng lớn, kêu cứu cũng vô dụng, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể mình bị gió lạnh quật vào. Không chỉ có như thế, cảnh tượng của ngày hôm sau mới là sỉ nhục lớn nhất trong đời hắn!
Bàn tay phút chốc nắm chặt. Trong mắt Lộng Nguyệt ngưng tụ tia âm trầm càng ngày càng đậm.
Lúc mình trúng chiêu cũng không biết là từ bao giờ. Đương nhiên lúc này hắn tin tưởng lời nói của Tần Mộ Dao. Chỉ cần nàng muốn thì mặc dù đang có thai, mặc dù không có gió lạnh như ở Bắc Tĩnh quốc thì nàng cũng có thể khiến mình thực thảm.
Hơi đề phòng, Lộng Nguyệt vội vàng rời thân thể ra xa, ngồi thẳng tắp trên ghế.
Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút ý cười.
Xem ra lần giáo huấn đó quả thật là khắc rất sâu!
Nhưng mà, liệu có phải Lộng Nguyệt quá nhát gan hay không?
Như có như không nhìn vẻ mặt tái nhợt của Lộng Nguyệt. Hắn còn đang suy nghĩ đến chuyện đó sao? Nếu chuyện đó có thể khiến hắn hấp thu được giáo huấn vĩnh viễn thì cũng không uổng phí công sức thiết kế của nàng!
“Nếu Lộng Nguyệt Cung chủ thật sự không còn việc gì, ta sẽ không quấy rầy nữa!”
Tần Mộ Dao lập tức đứng dậy, đột nhiên có chút nhớ nhung vòng tay Mạc Thiếu Khanh.
Đang muốn rời đi, một bàn tay to phía sau lại đột nhiên giữ chặt cổ tay mình. Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày, nhìn về phía đầu sỏ.
“Lộng Nguyệt Cung chủ lại muốn đùa giỡn cái gì vậy?”
“Dao Nhi, ta tiễn nàng về!”
Lộng Nguyệt nheo mắt. Hắn chỉ muốn ở bên cạnh Dao Nhi thêm chốc lát mà thôi.
“Không cần!”
Tần Mộ Dao không chút do dự cự tuyệt.
Một mặt nàng không quen với việc Lộng Nguyệt ‘tử tế’ như vậy, mặt khác, nàng sẽ trở về cùng Thiếu Khanh, không cần bất cứ kẻ nào đưa tiễn!
Trong mắt Lộng Nguyệt xẹt qua một chút âm lịch, phút chốc giữ chặt tay nàng hơn, kiên định nhìn Tần Mộ Dao.
“Nếu ta nhất quyết kiên trì thì sao?”
Tần Mộ Dao quay đầu nhìn về phía Lộng Nguyệt, trong mắt xẹt qua một chút khinh thường.
“Chân mọc ở trên người ngươi, nếu Lộng Nguyệt Cung chủ kiên trì, ta cũng hết cách. Nhưng mà ra khỏi cửa nhã gian này là ta đã hoàn thành cuộc hẹn với ngươi. Hy vọng ngươi không nên nuốt lời mới phải!”
Thái độ thản nhiên của nàng khiến trong lòng Lộng Nguyệt cứng lại, bàn tay nắm tay nàng dần dần buông lỏng ra. Nhưng mà, trên mặt hắn lại dâng lên tia mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp lóe sáng, làm một tư thế mời về phía cửa.
“Dao Nhi, mời!”
Tần Mộ Dao cũng không kiêng dè, hiểu được ý của Lộng Nguyệt.
Vừa rồi bọn họ đã thỏa thuận rồi! Tiễn thì cứ tiễn đi! Nàng làm như không thấy là được! Nàng cũng không cho rằng với thủ đoạn của Lộng Nguyệt lại không biết nàng đang ở đâu!
Tần Mộ Dao mới vừa đi ra khỏi cửa nhã gian, liền cảm giác được một bóng dáng cao lớn ôm mình vào lòng. Cảm nhận được hơi thở của nam nhân, nụ cười tươi trên mặt khiến Tần Mộ Dao không còn vẻ lạnh lùng như vừa rồi mà là vẻ mặt nhu hòa. Vùi mặt vào trong ngực hắn, nghe giọng nói quan tâm quen thuộc từ đỉnh đầu truyền đến:
“Dao Nhi, không có việc gì chứ!”
Vừa rồi hắn vẫn luôn chờ đợi ở nhã gian cách vách, để ý tình hình ở nhã gian bên kia. Nhưng bên đó không hề có động tĩnh gì khiến trong lòng Mạc Thiếu Khanh càng thêm lo lắng. Hắn tự nói với lòng mình rằng Dao Nhi trí tuệ như vậy, nhất định sẽ không bị thua thiệt. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện Dao Nhi đang mang thai, trái tim hắn lại thắt lại, không thèm suy nghĩ gì nữa mà chạy ra khỏi nhã gian, muốn đến xem tình hình của Dao Nhi.
Chỉ không ngờ, hắn vừa ra đến nơi thì Dao Nhi cũng đi ra.
Cảm nhận được nữ nhân đã an ổn tựa vào trong lòng mình, cuối cùng thì sự lo lắng vừa rồi trong lòng hắn cũng được thả lỏng vài phần.
Tần Mộ Dao lắc đầu.
Không việc gì! Đương nhiên là nàng không việc gì!
Cuối cùng thì Mạc Thiếu Khanh cũng yên lòng.
Đang định đưa Dao Nhi rời đi, ngước mắt lại gặp hai mắt Lộng Nguyệt.
Đối mặt với Lộng Nguyệt đã lâu không gặp, Mạc Thiếu Khanh giật mình, nháy mắt lại khôi phục khí thế trên thương trường như mọi ngày, trên mặt dâng lên vẻ tươi cười xa cách, ánh mắt phút chốc trở nên thăm thẳm như hồ sâu không đáy, ẩn ẩn lộ ra khí phách khiến người ta không khỏi kính nể.
“Lộng Nguyệt Cung chủ, ta có thể đưa thê tử của ta trở về được chưa?”
Giọng nói của Mạc Thiếu Khanh bình tĩnh không hề gợn sóng, nhưng lại tăng thêm ngữ khí vào hai chữ ‘thê tử’, khiến người ta nghe ra một tia cảnh cáo. Vòng tay ôm Tần Mộ Dao vô thức nắm chặt lại, giống như đang tuyên bố với đối phương rằng nữ nhân này là thê tử của hắn, không ai được mơ tưởng dây dưa hoặc có tâm tư khác với nàng.
“Hóa ra Mạc Đại thiếu gia cũng đến đây. Nếu đã đến đây, sao vừa rồi không đi vào ngồi một chút? Nếu không, chúng ta lại ngồi với nhau?”
Trong mắt Lộng Nguyệt cũng là vẻ mặt đầy ý cười, nhìn lại ánh mắt Mạc Thiếu Khanh, dường như quên mất trong thư của mình đã bảo Dao Nhi chỉ được đến một mình.
Không ngờ Mạc Thiếu Khanh lại đến nhanh như vậy. Xem ra, hắn ta thật sự rất lo lắng cho Dao Nhi a! Hoặc là, hắn ta đang sợ mình làm gì với Dao Nhi?
Khóe miệng giương lên một chút châm chọc.
Mạc Thiếu Khanh mà cũng có lúc biết sợ a!
Ánh mắt lại một lần nữa dừng ở cái bụng tròn tròn giữa bọn họ, ánh mắt phút chốc nhíu chặt lại.
“Không được, chúng ta sẽ không quấy rầy thời gian của Lộng Nguyệt Cung chủ. Dao Nhi đang mang thai, rất nhanh mệt mỏi, ta đưa nàng về nghỉ ngơi.”
Mạc Thiếu Khanh cố ý nói, trong mắt xẹt qua một tia sáng lợi hại, mỗi một câu đều như đang tuyên bố chủ quyền của hắn với Dao Nhi. Giờ phút này, hắn đã có thể cảm nhận được tâm tình của Dao Nhi lúc nàng đề phòng Vũ Văn Cẩn.
Tuy rằng bọn họ cũng đều biết rằng mình và đối phương yêu nhau, nhưng với những người có tâm tư với đối phương thì bọn họ đều có tâm lý đề phòng. Càng để ý đến đối phương thì tâm tình này lại càng mãnh liệt.
Nhìn Tần Mộ Dao, trong mắt xẹt qua một chút nhu hòa, thật cẩn thận đỡ nàng. Lúc gặp ánh mắt của Tần Mộ Dao, hai người nhìn nhau cười cười, đều hiểu được tình yêu trong mắt đối phương.
Hình ảnh như vậy khiến người bên ngoài nhịn không được mà hâm mộ. Nhưng đối với Lộng Nguyệt mà nói, trái tim lại như bị cái gì đó đập nát từng chút một. Nhớ tới tia cảnh cáo vừa rồi trên mặt Mạc Thiếu Khanh, vẻ xinh đẹp trong mắt chớp chớp ánh sáng không có ý tốt.
“Mạc Đại thiếu gia, thật đúng lúc, vừa rồi ta cũng đồng ý đưa Dao Nhi trở về. Tuy rằng ngươi đã đến nhưng ta cũng không thể nuốt lời được!”
Dường như Lộng Nguyệt che giấu thần sắc của mình, ánh mắt trở nên sâu thẳm, đi lên phía trước, quả nhiên thấy hai người giật mình.
Lông mày Tần Mộ Dao nhíu chặt, ngước mắt nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh, trong mắt lóe lên ánh sáng uất ức.
Nàng không hề yêu cầu Lộng Nguyệt đưa nàng về, sao nghe những lời này lại có cảm giác là mình nhờ Lộng Nguyệt đưa mình về vậy chứ?
Mạc Thiếu Khanh ăn ý thấy rõ suy nghĩ trong lòng nàng, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn, xoay người nhìn thoáng qua Lộng Nguyệt.
“Vậy thì làm phiền Lộng Nguyệt Cung chủ!”
Ngữ khí mang theo xa cách nồng đậm, nhắm mắt.
Nếu hắn muốn đi theo vậy thì cứ để cho hắn đi theo! Chỉ cần mình ở bên cạnh Dao Nhi là được rồi!
Vốn cứ tưởng mình đi theo hai người bọn họ thì sẽ có thêm thời gian ở gần Tần Mộ Dao. Nhưng, vừa lên xe ngựa, Lộng Nguyệt liền hối hận. Nhìn hai người dính chặt lấy nhau như keo như sơn trên xe ngựa, coi hắn như người vô hình, thần sắc trên mặt lập tức trầm xuống, mà kế hoạch phá hư của hắn lại có vẻ hoàn toàn vô lực, không biết thi triển thế nào.
“Thiếu Khanh, ngày mai chàng dẫn ta đi đâu?”
Tần Mộ Dao từ đầu tới cuối đều dựa vào trong lòng Mạc Thiếu Khanh, bàn tay hai người nắm chặt lấy nhau chưa hề tách ra.
“Ừm… Để ta suy nghĩ cẩn thận xem nào.”
Mạc Thiếu Khanh nhíu nhíu mày, dường như đang tự hỏi mình.
“Nếu không, chúng ta đi bơi thuyền quanh hồ?”
“Được, đã lâu không ngồi thuyền rồi!”
Tần Mộ Dao vui vẻ kêu lên, thể hiện vẻ mềm mại đáng yêu của một tiểu nữ nhân.
“Dao Nhi muốn đi bơi thuyền quanh hồ sao? Vừa may ở chỗ ta có một chiếc thuyền hoa không tệ, hay là Dao Nhi dùng nó đi!”
Trong xe ngựa, giọng nói của Lộng Nguyệt vang lên. Thật vất vả mới tìm được một chỗ để nói chen vào. Đương nhiên là hắn muốn tham dự vào. Chỉ có điều…
“Thiếu Khanh, thôi bỏ đi, chúng ta đừng đi bơi thuyền nữa, chẳng may rơi xuống nước thì phải làm sao?”
Lông mày Tần Mộ Dao lập tức nhíu chặt lại. Giây tiếp theo, như là nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt linh động lập tức sáng bừng lên:
“Chúng ta đi dạo hội chùa đi. Nghe nói trong khoảng thời gian này ở trấn nhỏ này có hội chùa. Vừa may, chúng ta còn có thể đi cầu phúc cho bảo bối của chúng ta.”
“Được, Dao Nhi nói đi nơi nào thì đi nơi đó!”
Mạc Thiếu Khanh cưng chiều nhìn Tần Mộ Dao, hai người nồng tình mật ý dường như khiến người bên ngoài không thể chen chân.
Mà thần sắc trên mặt Lộng Nguyệt cũng càng ngày càng âm trầm.
Hai người hoàn toàn coi như không nhìn thấy hắn, cố ý nói chuyện của bọn họ.
Trong lòng xẹt qua một chút chua xót.
Hắn làm sao vậy? Không phải tự hắn muốn đi theo hay sao? Rõ ràng biết là sẽ nhìn thấy hình ảnh ngọt ngào của bọn họ, lại vẫn muốn tìm chỗ trống để chen vào, không phải hắn tự mình tìm khổ hay sao?
“Thiếu Khanh, chàng thật tốt!”
Tần Mộ Dao ôm cổ Mạc Thiếu Khanh, rất tự nhiên hôn môi hắn, giống như trong xe ngựa này thật sự chỉ có hai người bọn họ vậy.
Mạc Thiếu Khanh sớm đã bị Tần Mộ Dao dạy dỗ đến nỗi có thể tự nhiên hôn môi nàng trước mặt người khác. Mà suy nghĩ trong lòng Dao Nhi cũng là suy nghĩ trong lòng hắn.
Nếu Lộng Nguyệt đã đi theo, sao không liên hợp lại để Lộng Nguyệt nhận thấy rõ sự thật, phu thê hai người bọn họ thực ân ái, không ai có thể chen vào!
Vẫn tiếp tục hôn như không có ai trước mặt, mà Lộng Nguyệt sớm đã nhắm mắt lại, trong mắt xẹt qua một ánh sáng âm trầm, trên mặt hết xanh lại trắng. Giờ phút này hắn hận không thể lập tức biến mất khỏi xe ngựa. Nhưng, nghĩ đến những lời mình đã nói ra lúc trước hắn muốn đưa Dao Nhi trở về. Nếu giờ mà mình biến mất thì biết để mặt mũi vào đâu đây?
Lúc này hắn đã tiến thoái lưỡng nan!
Hai tay nắm chặt thành quyền, sắc mặt đen không thể đen hơn, cố gắng kìm chế cảm giác muốn tách hai người kia ra, trong lòng hối hận không thôi.
Say đắm hôn Mạc Thiếu Khanh, trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ.
Cùng đi à? Nàng sẽ cho hắn ‘cùng đi’! Hắn thật không ngờ mình lại dám làm chuyện to gan như vậy đi! Nàng cũng không phải là nữ nhân của thời cổ đại chẳng dám làm gì đâu nhé!
Nàng sẽ để cho hắn nhìn xem nàng và Thiếu Khanh có bao nhiêu ân ái!
Cuối cùng, xe ngựa cũng tới khách điếm. Sau khi mấy người xuống xe ngựa, Mạc Thiếu Khanh ôm Tần Mộ Dao trong ngực, phu thê hai người đồng thời nhìn về phía nam nhân đứng thẳng, sắc mặt đen sì, khóe miệng giương lên một chút ý cười.
“Lộng Nguyệt Cung chủ, ngươi thật đúng là một người đã nói là làm, cám ơn ngươi đã đưa Dao Nhi về.”
Vẻ tươi cười trên mặt Mạc Thiếu Khanh mang theo vài phần châm chọc.
Lộng Nguyệt sắp tức chết đến nơi rồi!
“…”
Lộng Nguyệt trầm mặc một hồi.
Làm sao hắn có thể không nghe ra ý trong lời nói của Mạc Thiếu Khanh kia chứ? Hắn ta nghĩ vừa rồi mình nhìn thấy bọn họ hôn môi thì sẽ chật vật đến nỗi bỏ của chạy lấy người sao?
“Thiếu Khanh, dù gì thì Lộng Nguyệt Cung chủ cũng đưa ta về, hay là chúng ta mời Lộng Nguyệt Cung chủ vào bên trong ngồi đi!”
Tần Mộ Dao giống như thầm oán liếc mắt nhìn Mạc Thiếu Khanh một cái, lập tức chuyển hướng về phía Lộng Nguyệt, chân thành mời:
“Lộng Nguyệt Cung chủ, ý của ngươi thế nào?”
Lộng Nguyệt không hề bỏ sót tia biến hóa kỳ lạ trong mắt Tần Mộ Dao.
Nàng mời mình đi vào, là còn muốn cho hắn xem hai người ngọt ngào sao?
“Không được, đúng lúc ta còn có chút chuyện! Dao Nhi, chúng ta gặp nhau ở Kinh thành vậy!”
Khuôn mặt Lộng Nguyệt không vui nói, quyết đoán từ chối. Vừa nói thì đã quay lưng bước đi, có vẻ có chút chật vật.
Đang định rời đi, lại bị Tần Mộ Dao gọi ngược lại.
“Lộng Nguyệt Cung chủ, lần sau gặp lại, xin đừng quên lời ngươi đã nói!”
Ngữ khí của Tần Mộ Dao đột nhiên trở nên nghiêm túc, khiến thân thể Lộng Nguyệt đột nhiên dừng lại.
Lần sau gặp lại, chỉ sợ là sẽ rất khác đó.
Nhưng mà, nhớ tới Tần phu nhân, Lộng Nguyệt nheo mắt.
Nếu Dao Nhi biết chuyện mà mình phải làm thì liệu có càng thêm chán ghét mình hay không?
Trong lòng xẹt qua một chút chua xót. Nghĩ đến chuyện mà Phụ hoàng từng nói cho hắn biết, trong mắt lập tức ngưng tụ một tầng lo lắng, lập tức rảo bước, càng ngày càng cách xa hai người phía sau…
Tần Mộ Dao dựa vào trong lòng Mạc Thiếu Khanh.
“Thiếu Khanh, nhìn dáng vẻ đen mặt của Lộng Nguyệt thật sự là đã!”
Cứ nghĩ đến hình ảnh khuôn mặt tối tăm và dáng vẻ chật vật chạy đi của hắn, trong lòng Tần Mộ Dao liền vô cùng kích động.
Mạc Thiếu Khanh cưng chiều nhìn Tần Mộ Dao.
Đã thì cũng đã, hắn cũng hy vọng là Lộng Nguyệt có thể biết khó mà lui.
Ôm chặt nữ nhân trong lòng.
Đều là vì Dao Nhi của hắn quá mức vĩ đại, mới có thể làm cho nhiều người thích như vậy!
Trong lòng không khỏi thở dài.
Có đôi khi, hắn thật sự muốn khóa Dao Nhi ở trong tiểu viện của bọn họ, không hiện ra trước ánh mắt của mọi người thì trong lòng hắn cũng sẽ yên tâm không ít! Nhưng…
Dao Nhi là phượng hoàng, bầu trời mới là vũ đài của nàng. Có thể trở thành nơi để Dao Nhi sống thì hắn đã nên thỏa mãn rồi, không phải sao?
***
Hai ngày sau.
Cuối cùng thì đoàn người Tần Mộ Dao cũng vào đến Kinh thành. Vừa mới đến cổng thành, bọn họ đang định tìm một khách điếm để ở thì lại được thị vệ cho biết giờ này Nam Cung Ly đang chờ ở cổng Hoàng cung để nghênh đón bọn họ.
Sau khi Mạc Thiếu Khanh và Tần Mộ Dao nhận được tin tức này, trong lòng cũng không khỏi sinh ra một tia nghi hoặc.
Theo lý thuyết, mặc dù là sứ thần thì cũng không thể được Hoàng Đế tự mình xuất cung nghênh đón.
“Thiếu Khanh, xem ra Nam Cung Ly rất coi trọng Bắc Tĩnh quốc!”
Khóe miệng Tần Mộ Dao giương lên một chút ý cười. Nhớ tới thiếu niên kia, không biết hắn có còn nhớ mình hay không?
“Hy vọng chỉ coi trọng Bắc Tĩnh quốc mà thôi a!”
Mạc Thiếu Khanh thở dài, trong lòng luôn có một loại dự cảm không tốt, theo bản năng nắm chặt tay Tần Mộ Dao.
Thái độ của Nam Cung Ly với Dao Nhi, chưa nói đến chuyện chỉ đích danh Dao Nhi đi sứ, lại còn tự mình nghênh đón. Đây không khỏi cũng quá long trọng!
“Chàng đang lo lắng cái gì vậy?”
Tần Mộ Dao nhận thấy biến hóa rất nhỏ của Mạc Thiếu Khanh, không khỏi mở miệng hỏi. Nàng cũng không nghĩ gì sâu xa, dù sao Nam Khải quốc vừa mới chấm dứt chiến tranh, mà Nam Cung Ly cũng vừa đăng đế vị không lâu, bang giao tốt với láng giềng cũng phải mà.
Mạc Thiếu Khanh giật mình, che giấu sắc mặt lo lắng, khóe miệng giương lên một chút tươi cười, tay đặt lên bụng Tần Mộ Dao:
“Không có gì lo lắng, chỉ đang tò mò, cuối cùng thì Nam Cung Ly kia là người thế nào. Một thiếu niên mười lăm tuổi, chưa nói đến chuyện có thể đánh bại Lâm Sở, lại còn đánh bại cả người hiếu chiến như Hiến Tông Đế. Ta nghĩ, liệu có đúng hắn chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi thôi sao?”
“Ha ha, hóa ra chàng suy nghĩ cái này a!”
Tần Mộ Dao điều chỉnh một tư thế thoải mái trong lòng Mạc Thiếu Khanh:
“Ta đã từng cứu hắn. Lúc đó, thiếu chút nữa thì hắn đã bị Công chúa Thanh Hà điêu ngoa đánh chết. Ta nghĩ hắn tự thân tới đón tiếp chúng ta, khả năng cũng có liên quan đến chuyện này đấy!”
Nếu đúng như vậy thì nàng thực vui mừng. Ít nhất thì nam hài tên là Nam Cung Ly này cũng là một người biết mang ơn!
Người như vậy, nếu làm Đế Vương thì cũng là phúc khí của dân chúng!
“Thật sao?”
Không biết vì sao, sau khi Mạc Thiếu Khanh nghe Tần Mộ Dao nói đã từng cứu Nam Cung Ly, trong lòng liền càng thêm bất an.
Xe ngựa vội vàng chạy đến Hoàng cung. Ở đó, một thiếu niên mặc một bộ minh hoàng ngồi trên bộ liễn, nhìn xe ngựa càng ngày càng đến gần, trong hai mắt Nam Cung Ly lóe lên ánh sáng hưng phấn…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.