Vũ Văn Hạo Thiên sóng vai đi bên cạnh Ngưng Sương, trên mặt lộ ý cười thản nhiên, trong lòng lại suy nghĩ dụng ý của Ngưng Sương khi muốn đi một mình với hắn.
Ngưng Sương nheo mắt, như có như không nhìn Vũ Văn Hạo Thiên, nam nhân này chẳng những anh tuấn mà quyền lực ở Bắc Tĩnh quốc còn vô cùng đặc biệt, chỉ có điều, năng lực đó của hắn lại trở thành trở ngại của nàng.
Nghĩ đến mục đích của mình, trong lòng Ngưng Sương xẹt qua một chút tàn nhẫn, trên con đường của nàng tuyệt đối không cho phép tồn tại trở ngại lớn như vậy!
Ngưng Sương thưởng thức khung cảnh của phủ Thừa tướng, nơi nào cũng độc đáo, cái hồ nhân tạo mà họ vừa đi qua cũng là cảnh đẹp khó cưỡng, mùa này mặt hồ ở Bắc Tĩnh quốc thường kết một tầng băng mỏng, dưới ánh nắng hắt lên, càng khiến mặt hồ càng thêm xinh đẹp.
“Hạo Thiên, sau này ta có thể thường xuyên đến quý phủ làm khách được không?”
Trong mắt Ngưng Sương hiện lên một chút chờ mong, lại còn có một chút hồn nhiên.
Vũ Văn Hạo Thiên run run, trong lòng vì nghe xưng hô như vậy mà không vui, trong đầu hiện ra khuôn mặt giống nàng ta như đúc của Tần Mộ Dao, nếu xưng hô này từ miệng Tần Mộ Dao nói ra thì hắn lại cảm thấy thật có chút hưởng thụ.
Chỉ có điều… Nói ra từ miệng Ngưng Sương lại khiến hắn cảm giác được một tia dụng ý khác.
Lông mày nhíu lại, lập tức dần dần giãn ra, ngữ khí và thái độ đều cung kính lễ phép.
“Ngưng Sương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-dai-tieu-thu/442577/quyen-2-chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.