Chương trước
Chương sau
“Hóa ra là ngươi!”
Tần Mộ Dao nhìn nam nhân trước mắt, dường như vừa tắm xong, một thân cẩm y lỏng lẻo khoác trên người, cơ bụng cơ ngực cuồn cuộn như ẩn như hiện, trong tay cầm một chén rượu, dáng vẻ nhàn nhã, ngầm lộ ra vẻ biếng nhác.
Tề Duệ trong trí nhớ của nàng hầu như đều cương nghị sẵng giọng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tề Duệ trong dáng vẻ này.
“Đúng, là ta!”
Khóe miệng Tề Duệ giương lên một chút ý cười, nhìn thấy nàng tiến vào, trong mắt xẹt qua một chút kinh diễm, uống cạn ngụm rượu cuối cùng, đã sớm dự đoán nàng nhìn thấy mình sẽ giật mình, trong lòng lại bởi vì nàng hơi nhíu mày mà sinh ra một trận đau đớn.
Dao Nhi dường như thực không muốn nhìn thấy hắn đây!
Nhưng, tầm mắt hắn không thể nào rời khỏi thân thể nàng. Y phục đêm nay Tần Mộ Dao mặc do chính tay hắn tỉ mỉ chuẩn bị, một thân màu tím nhạt, khiến nàng trong vẻ quyến rũ lộ ra vẻ cao quý không che giấu được, sa mỏng trên người vì gió mà khẽ bay, có vẻ vô cùng phiêu dật, ánh trăng mờ chiếu lên, hắn giống như thấy được tiên tử!
“Vào đi! Dao Nhi đứng ở cửa là sợ ta sao? Điều này cũng không giống nàng!”
Tề Duệ buông chén rượu, rót cho Tần Mộ Dao một chén, đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ của Tần Mộ Dao sau khi uống rượu trong đêm đại hôn của Cổ Cảnh Vinh và Phó Tâm Vũ ở thành Cẩm Tú, trong lòng ngầm sinh ra một tia chờ mong.
Nếu lần này say, bên cạnh nàng cũng chỉ có hắn, sẽ không có người khác!
Tần Mộ Dao cười lạnh một tiếng.
Buồn cười! Tần Mộ Dao nàng chưa từng để Tề Duệ vào mắt, làm sao có thể sợ hắn?
Nhẹ bước vào trong phòng, như có như không nhìn thoáng qua Tề Duệ, tùy ý tìm chiếc ghế cách xa Tề Duệ nhất rồi ngồi xuống.
“Duệ Vương gia dùng loại phương pháp này mời Mộ Dao đến, sẽ không chỉ muốn cho ta xem dáng vẻ ăn mặc bất lịch sự này chứ?”
Hắn lại khoe thân sao? Không thể phủ nhận, thân thể hắn quả thật đáng xem, chỉ có điều thân thể đáng xem đâu phải chỉ mình hắn có, dáng người Nam Tinh cũng không tệ! Ít nhất không thua Tề Duệ!
Khóe miệng Tề Duệ đột nhiên run rẩy một trận.
Ăn mặc bất lịch sự? Dáng vẻ này của hắn hôm nay là vì nàng mà cố ý chuẩn bị!
Nhìn Tần Mộ Dao cách mình khá xa, trong mắt Tề Duệ xẹt qua một chút mất mát, ngừng rót rượu.
Trường hợp như vậy, với tâm lý cảnh giác của Tần Mộ Dao, quả quyết là sẽ không uống rượu của hắn!
“Nam Tinh không phải là người của ngươi chứ?”
Vừa nghĩ đến Nam Tinh, hai mi dày tú lệ của Tần Mộ Dao liền gắt gao nhíu thành một đường, nhìn thẳng hai mắt Tề Duệ.
Nam Tinh vung thuốc khiến cho nàng hôn mê, sau đó nàng tỉnh lại thì nhìn thấy Tề Duệ, chuyện này không thể không khiến nàng có dự đoán như vậy. Nhưng dự đoán này có rất nhiều điểm không thông suốt.
“Chúng ta là trao đổi theo nhu cầu thôi!”
Tề Duệ cũng không kiêng dè.
Lúc đó bọn họ đã có một giao dịch. Hắn muốn Tần Mộ Dao, mà Nam Tinh có thể chỉ phải dùng phương pháp ít tốn sức lực nhất làm cho Dao Nhi xuất hiện trước mặt hắn. Nam Tinh muốn tự do của Nam Cung Ly, mà hắn thân là một Hoàng tử, quyết định đi hay ở của một nô tài cũng như một bữa ăn sáng, muốn một cái thì đầy người sẵn sàng làm nô tài.
Trở về Nam Khải quốc thì sao, Nam Khải quốc đã bị diệt, hiện tại chỉ là thuộc địa của Tây Nhạc quốc bọn hắn mà thôi, chỉ cần Phụ hoàng phát giận một lần, Nam Khải quốc cũng đã phải lo lắng vài ngày, nó vốn đã không tồn tại uy hϊếp gì.
Nháy mắt Tần Mộ Dao hiểu được.
‘Theo nhu cầu’? Hay cho ‘theo nhu cầu’! Mặc kệ bọn họ trao đổi cái gì nàng đều không thèm để ý, Nam Tinh nhất định không thể trở thành bằng hữu của nàng! Chỉ là…
Tần Mộ Dao đột nhiên như nghĩ tới cái gì, theo bản năng vén ống tay áo lên, da thịt trắng như ngọc dưới ánh đèn sáng, điểm đen vốn có trên cánh tay đã hoàn toàn biến mất không dấu vết.
Đây là chuyện gì? Rõ ràng mới không lâu, điểm đen trên cánh tay nàng vẫn còn, chẳng lẽ… Nam Tinh giải cho nàng?
Nhíu chặt mi, trong lòng xẹt qua một tia cảm xúc phức tạp.
Nhận thấy sự thất thần của nàng, trong mắt Tề Duệ xẹt qua một chút không vui, đứng dậy đi đến trước mặt Tần Mộ Dao.
“Dao Nhi suy nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy?”
Mình bị xem nhẹ trước mặt nàng, điểm này khiến ngữ khí của Tề Duệ mang theo ghen tuông nồng đậm.
Tần Mộ Dao giật mình, phản ứng lại, không sợ hãi nhìn thẳng hai mắt hắn.
“Duệ Vương gia, ta không ngại ngươi gọi ta là Tần tiểu thư, nghe như vậy ta sẽ thoải mái!”
Đối với một tiếng ‘Dao Nhi’ này của hắn, nàng luôn cảm giác thấy đặc biệt chói tai, trải qua biểu thị công khai tối hôm đó của hắn, hắn gọi nàng là ‘Dao Nhi’, khiến nàng có cảm giác bài xích.
Nếu không làm bằng hữu, như vậy hãy dùng cách xưng hô với người bình thường thì thích hợp với quan hệ giờ phút này của hai người.
Sắc mặt Tề Duệ lập tức trầm xuống.
Nàng luôn muốn kéo xa quan hệ của bọn họ như vậy sao? Hắn gọi nàng là ‘Dao Nhi’ sẽ làm nàng cảm giác không thoải mái, ngược lại Mạc Thiếu Khanh gọi như vậy, nàng lại vui vẻ nghe?
Mạc Thiếu Khanh! Lại là Mạc Thiếu Khanh!
Lửa giận trong lòng đột nhiên dâng lên trong nháy mắt, nắm chặt hai tay, như là đang cực lực kìm chế lửa giận ghen tuông đang bốc cháy trong lòng.
Tần Mộ Dao sâu sắc nhận thấy gân xanh trên mặt hắn, trong lòng hiện lên một tia đắc ý.
Trong mắt người đời, Duệ Vương gia Tây Nhạc quốc vốn bình tĩnh, hắn có thể tận mắt thấy Tần Mộ Dao trước kia từ trên núi giả nhảy xuống mà mặt không đổi sắc tâm không lung lay. Có thể khơi mào lửa giận của hắn, nàng có nên cảm thấy vinh hạnh hay không?
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Tần Mộ Dao lại biết đúng mực, nếu lại tiếp tục chọc giận hắn, trong phòng này chỉ có hai người bọn họ, bên ngoài cũng đều là người của hắn, nàng sẽ chẳng được lợi lộc gì!
Trên mặt nở rộ ra một chút tươi cười.
“Duệ Vương gia, thả lỏng nha, đừng bởi vì ta chọc tức mà nghĩ không thông, chúng ta đều là người hiểu chuyện, hôm nay người ‘mời’ ta đến đây, có gì cần nói người cứ việc nói thẳng đi!”
Tề Duệ hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến mục đích của mình, cố gắng bình ổn lại lửa giận vừa bốc lên trong lòng, trong mắt xẹt qua một vệt sáng, nói ra một câu khiến trong lòng Tần Mộ Dao không hiểu sao mà run lên.
“Chúng ta nên nói chuyện quan hệ tương lai của chúng ta!”
Tề Duệ không chớp mắt nhìn chằm chằm Tần Mộ Dao, không muốn bỏ qua một chút phản ứng của nàng.
Trò hay tối nay mới chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!
Tần Mộ Dao nhíu mày lại.
“Quan hệ tương lai của chúng ta có cái gì mà bàn? Hoặc là địch nhân, hoặc là bằng hữu!”
“Vậy sao?”
Tề Duệ nhếch mép, lúc bình tĩnh hắn có vẻ vô cùng cơ trí.
Tần Mộ Dao như có như không nhìn hắn một cái, trong lòng lập tức phòng bị.
Tề Duệ là nhi tử được yêu nhất của Hiến Tông Đế, năng lực đương nhiên không nói chơi, nếu luận đến tính kế và âm mưu, nàng tin tưởng, hắn nhất định sẽ không thua người bên ngoài. Trong mắt hắn hiện lên khẳng định, khiến trong lòng Tần Mộ Dao ngầm dâng lên một tia cảnh giác.
Nàng đột nhiên sinh ra một loại ảo giác, đêm nay Tề Duệ hình như khiến nàng có chút đoán không ra!
Lúc Tần Mộ Dao còn chưa phản ứng kịp, Tề Duệ không biết từ lúc nào đã đi đến phía sau Tần Mộ Dao, trong tay cầm một khối ngọc bội, đeo lên cổ nàng, hương thơm trên người nàng truyền đến chóp mũi của hắn, trong lòng nhộn nhạo một trận. Kìm lòng không được mà hôn nhẹ lên mái tóc đen bóng của nàng, tự mình đeo ngọc bội lên cần cổ thon dài của nàng.
Tần Mộ Dao cảm giác được trước ngực một trận ấm áp truyền đến khi vật đó chạm vào da nàng, theo bản năng cúi đầu thì thấy, rõ ràng một khối ngọc bội màu đỏ, sắc đỏ, bên trong giống như có cái gì đang lay động, chỉ liếc mắt một cái, nàng đã biết, khối ngọc bội này vô giá.
Nhưng là… Ngọc bội?
Nàng không khỏi nghĩ tới khối ngọc bội Mạc Yên dùng để thị uy nàng ở khách điếm trấn Lâm Thủy.
“Duệ Vương gia thực thích tặng ngọc bội cho người ta nhỉ?”
Khóe miệng Tần Mộ Dao giương lên chút châm chọc.
Ngọc bội tặng cho Mạc Yên có thể trừ tà tị tai? Ngọc bội tặng cho nàng thì có công năng gì?
Tề Duệ vốn tưởng rằng khi Tần Mộ Dao nhìn thấy khối huyết ngọc này sẽ có phản ứng vui sướng, lời này của nàng có ý gì?
Nhưng mà, lúc này hắn cũng không muốn biết ý của nàng, bởi vì hắn có chuyện quan trọng hơn cần tuyên bố.
“Khối ngọc bội này là Mẫu hậu ban cho Duệ Vương phi sau này, ta đã bảo quản vài năm, hôm nay liền giao cho nàng bảo quản!”
Khóe miệng Tề Duệ giương lên một chút ý cười, hắn muốn thực khẳng định nói cho nàng, Duệ Vương phi này, xác định là Tần Mộ Dao nàng rồi!
Thân thể Tần Mộ Dao ngẩn ra, phản ứng đầu tiên chính là tháo ngọc bội trên cổ xuống, trong lòng xẹt qua một chút không vui.
“Sao thế? Lẽ nào Duệ Vương gia muốn dùng một khối ngọc bội để mua ta? Hiện tại ta liền thực khẳng định nói cho người, Tần Mộ Dao, vĩnh viễn cũng sẽ không làm Duệ Vương phi!”
Nói xong, trong mắt xẹt qua một vệt sáng âm trầm.
Tần Mộ Dao đặt ngọc bội lên trên bàn, tức giận tích tụ trong lòng càng lúc càng lớn.
Hắn hôm nay muốn dùng viên đạn bọc đường a? Nhưng, thực bất hạnh cho hắn, Tần Mộ Dao nàng sẽ không ngậm viên đạn bọc đường của hắn!
Khuôn mặt Tề Duệ rung động, đã nghĩ rằng nàng sẽ cự tuyệt, chỉ có điều tận mắt nhìn nàng cự tuyệt, trong lòng lại không hiểu sao mà đau xót.
Vĩnh viễn sẽ không là Duệ Vương phi của hắn sao?
Vừa rồi, cồn trong rượu đã kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ cơn tức giận của hắn, rốt cục khiến hắn chịu không được, phẫn nộ đứng dậy.
“Dao Nhi, nàng nhất định là nữ nhân của ta!”
Ánh mắt Tề Duệ khóa chặt nữ nhân trước mắt, nhìn nữ nhân phong tư yểu điệu trước mắt, hắn không rõ, vì sao nữ nhân đáng khinh xưa kia biến hóa thế nào mà nay lại làm cho hắn đui mù? Không những thế, còn làm cho nhiều nam nhân vĩ đại bên cạnh theo đuổi! Mạc Thiếu Khanh là một người, Nam Tinh kia chỉ sợ cũng đã nảy sinh tình cảm với nàng, đến ngay cả Thương Kì Nhiên cũng bắt đầu chú ý đến nàng!
Mà nữ nhân này lại ngoan cố nhiều lần lặp đi lặp lại sự khinh thường với hắn.
Hắn là Hoàng tử, đâu chịu nổi đối đãi như vậy? Người nào nhìn thấy hắn mà không phải cung kính khúm núm? Bao nhiêu nữ nhân Tây Nhạc quốc nằm mơ cũng muốn được gả cho hắn, ngồi trên vị trí Duệ Vương phi.
Nữ nhân này thật ngoan cố đáng giận!
“Ngươi nói phải thì là phải, không phải thì sẽ là không phải sao? Ta đây là nữ nhân của ai, chỉ mình ta nói mới tính! Thu hồi cuồng vọng tự đại của ngươi lại, gặp quỷ!”
Tần Mộ Dao không chút sợ hãi trừng mắt nhìn hắn, trong mắt hiện lên một chút khinh thường, nhìn từ trên xuống dưới nam nhân “nàng” đã từng đeo bám này.
Ai nói nữ nhân là loài nhanh thay đổi? Sự thật chứng minh, nam nhân còn nhanh thay đổi hơn cả nữ nhân!
Nàng không phải Tần Mộ Dao trước kia, vẫy tay thì đến, phất tay thì đi, nàng muốn để cho hắn hiểu được có những thứ từng không quý trọng, về sau mà muốn giành lấy, nói không chừng liền vĩnh viễn mất đi cơ hội!
Lửa giận thiêu đốt trong mắt, Tề Duệ phẫn nộ đã đạt tới điểm cực hạn.
“Vậy nàng nói xem nàng là nữ nhân của ai?”
Tề Duệ đột nhiên bất ngờ bắt lấy cổ tay Tần Mộ Dao, trên mặt lộ rõ gân xanh, lửa giận trong mắt dường như muốn thiêu hủy Tần Mộ Dao, gằn từng tiếng tuyên bố với Tần Mộ Dao.
“Ngoại trừ ta, nàng vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc thuộc về bất cứ kẻ nào!”
Nàng là của hắn, hiệp nghị gì đó đều vứt hết! Hắn đã hạ quyết tâm, cho dù như thế nào cũng phải có được nàng!
Nói xong, lại cầm lấy huyết ngọc trên bàn, cưỡng chế đeo lên cổ Tần Mộ Dao, nhìn nàng mang theo ngọc bội của hắn, nhan sắc dường như đỏ lên như màu huyết ngọc.
Tần Mộ Dao nhíu chặt mi, nàng tuyệt đối không thể nhận huyết ngọc, theo bản năng muốn tháo ngọc bội ra.
Tề Duệ chú ý tới động tác của nàng, nhanh chóng ngăn cản.
“Dao Nhi, chỉ là một khối ngọc bội mà thôi, nàng cũng không thể nhận được sao? Hay là nàng sợ hãi cái gì?”
Phép khích tướng?
Khóe miệng Tần Mộ Dao giương lên một chút ý cười, biết rõ là phép khích tướng của hắn, sao nàng lại có thể ngây ngốc trúng kế chứ?
“Thật xin lỗi, không phải ta sợ hãi, thể chất của ta trời sinh bị dị ứng với ngọc, thứ cho Mộ Dao không thể tiếp nhận ý tốt của Duệ Vương gia!”
Nói xong, đưa tay lôi kéo, giây tiếp theo, liền tháo ngọc bội ra khỏi thân thể nàng.
Buồn cười, cho dù là ngọc bội bình thường, Tề Duệ đưa, nàng còn phải cân nhắc nhận hay không nhận, huống chi, huyết ngọc này có thể giam cầm nàng cả đời?
Duệ Vương phi?
Nàng làm không nổi!
Động tác của nàng làm đau đớn hai mắt Tề Duệ.
Dị ứng với ngọc?
“Chiều nay nàng còn cùng Mạc Thiếu Khanh chơi cờ ngọc, sao không thấy nàng dị ứng với ngọc?”
Động tác của Tần Mộ Dao đột nhiên cứng đờ, nhìn thẳng hai mắt hắn.
“Ngươi phái người theo dõi ta?”
Nàng đã nói, mấy ngày nay có cảm giác có ai đó bí mật theo dõi nàng, hiện tại rốt cục đã tìm ra đầu sỏ gây ra.
Tề Duệ híp mắt, nhưng giây tiếp theo, trong mắt xẹt qua một vệt tối tăm.
“Đúng, ta phái người giám thị nàng, đó là bởi vì ta muốn biết nhất cử nhất động của nàng, từng lời nói, từng hành động, chuyện này có gì không đúng? Nàng là Vương phi tương lai của ta, không phải sao?”
“Vương phi cái con mẹ nó!”
Tần Mộ Dao rốt cục nhịn không được chửi thề.
Tề Duệ đường đường là Vương gia Tây Nhạc quốc, hiện tại đầu óc có bệnh nghe không hiểu tiếng người có phải hay không? Hay là cho tới nay hắn sống an nhàn suиɠ sướиɠ quá, không biết tôn trọng mọi thứ khác?
Hôm nay, nàng sẽ cho Tề Duệ nhìn rõ, cái giá của việc không tôn trọng người khác là như thế nào!
“Tề Duệ, ngươi cho rằng ngươi là ai? Vương gia? Hoàng tử? Thậm chí là Hoàng Đế tương lai? Bỏ đi những địa vị bề ngoài này, ngươi chẳng là cái thá gì!
Giám thị ta là sao? Muốn biết nhất cử nhất động của ta, từng lời nói, từng hành động phải không? Ta là Vương phi tương lai của ngươi, thật không? Đều là con mẹ nó chó má!
Tề Duệ, ta hôm nay trịnh trọng nói cho ngươi, cho dù trên thế giới này chỉ còn lại có một mình ngươi là nam nhân, Tần Mộ Dao ta cũng sẽ không lựa chọn gả cho ngươi, bởi vì hành vi của ngươi càng ngày càng khiến ta cảm thấy… ghê tởm!”
Tần Mộ Dao thao thao bất tuyệt, lòng đầy căm phẫn, nghiến răng nghiến lợi, chưa từng phẫn nộ đến như vậy.
Hôm nay, nàng sẽ đem hết sự khinh thường và bất mãn phát tiết ra ngoài.
Ghê tởm? Đây là cảm giác của nàng với hắn sao? Cho dù trên thế giới chỉ còn lại có một mình hắn là nam nhân, nàng cũng sẽ không lựa chọn hắn? Đây là cái nhìn của nàng với hắn?
Tề Duệ nhíu chặt mi, mỗi một lời của Tần Mộ Dao như một cây châm, đau đớn đâm vào tâm hắn, hai tay hắn nắm chặt thành quyền, kìm chế tức giận đang dâng đầy trong lòng.
Tần Mộ Dao đột nhiên cười lạnh một tiếng.
“Phụ hoàng của ngươi nhốt phụ mẫu ta, ngươi lại muốn ta ở trong này bàn về quan hệ tương lai của chúng ta? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đã không muốn làm bằng hữu, như vậy quan hệ của chúng ta cũng chỉ còn có một khả năng, đó chính là địch nhân!”
Trong lòng Tề Duệ đột nhiên ngẩn ra, trong mắt hiện lên một chút vội vàng, theo bản năng tiến lên ôm lấy eo Tần Mộ Dao.
“Ta không muốn làm địch nhân với nàng! Chúng ta sẽ là phu thê, nàng sẽ là Vương phi của ta, Dao Nhi… Dao Nhi… Ta có thể xin Phụ hoàng thả bọn họ!”
“Thả bọn họ? Ngươi cho là Phụ hoàng ngươi sẽ nghe lời ngươi sao?”
Tần Mộ Dao châm chọc nói.
Chỉ sợ Tề Duệ còn không biết rốt cuộc Hiến Tông Đế đang kiêng kị cái gì! Lão sợ hãi phụ thân nàng sẽ lựa chọn quay về Bắc Tĩnh quốc chủ trì đại cục. Như vậy, lão sẽ có thêm một địch nhân mạnh mẽ!
Tề Duệ không còn lời nào để nói, nhắm mắt lại, hắn vốn định thuyết phục Dao Nhi tử tế, nhưng, tình hình hiện tại, nếu muốn Dao Nhi đáp ứng làm Vương phi của hắn, chuyện đó đã không có khả năng.
Nghĩ đến kế hoạch đã sắp xếp. Lúc này, bọn họ hẳn là sắp đến. Trong mắt xẹt qua một chút kiên định, mặc kệ Dao Nhi có hận hắn hay không, lúc này chính là cơ hội tốt nhất của hắn!
Hạ quyết tâm, Tề Duệ thừa dịp Tần Mộ Dao đang không phòng bị, một phen ôm lấy thân thể Tần Mộ Dao, bế về phía giường lớn…
“A…”
Tần Mộ Dao kinh hô ra tiếng, thấy hành động của Tề Duệ, đồng tử phút chốc phóng đại.
Hắn muốn làm gì?
Trong lòng ngầm có dự cảm không hề tốt!
Còn không kịp hỏi ra miệng, giây tiếp theo, Tần Mộ Dao liền cảm giác được nàng rơi vào giường lớn mềm mại, ngay sau đó, thân thể cường kiện của Tề Duệ đè ép lên, cởi bỏ y phục lỏng lẻo đang mặc trên người hắn. Lập tức vòm ngực rộng lớn, da thịt màu đồng cổ liền bày ra trước mắt Tần Mộ Dao, một đôi bàn tay to đang muốn cởi vạt áo trước ngực nàng…
Nàng dường như hiểu được, tầm mắt sắc bén hung hăng lườm nam nhân trên người.
“Tề Duệ, ngươi sẽ hối hận! Nếu ngươi làm như vậy, ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!”
Muốn dùng sức mạnh với nàng?
Chỉ cần là một nam nhân có ý chí cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy. Nhưng, lúc này Tề Duệ đã mất đi lý trí.
“Hận đi! Vương phi của ta!”
Trong mắt Tề Duệ xẹt qua một chút đau đớn, khóe miệng giương lên một chút quyết tuyệt.
‘Xoạt’ một tiếng, vạt áo Tần Mộ Dao bị xé rách, da thịt trắng nõn lộ ra trong không khí, Tề Duệ híp mắt, hai tay giữ chặt thân thể đang giãy dụa của Tần Mộ Dao, cúi người đè xuống…
Nhưng vào lúc này, cửa bị đẩy ra, thanh âm ầm ầm khiến thân thể Tề Duệ ngẩn ra, lập tức lấy chăn che khuất Tần Mộ Dao, chỉ chừa cổ thò ra ngoài, mà nửa người để trần của hắn lại không hề che lấp.
Trong lòng Tần Mộ Dao vui vẻ, trong lòng âm thầm cảm ơn người đột nhiên xông tới, ngăn trở hành động Tề Duệ.
“Vô liêm sỉ, các ngươi làm cái gì vậy? Các ngươi còn chưa có đại hôn! Tề Duệ, ngươi đi ra, nói rõ ràng cho ta!”
Thanh âm uy nghiêm bùng nổ tức giận, nhìn hai người trên giường, nghiễm nhiên là một dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tần Mộ Dao nghe thấy thanh âm đó, khẽ nhíu mày, theo tầm mắt nhìn lại.
Hiến Tông Đế? Lão sao có thể xuất hiện ở trong này? Mà bên người lão rõ ràng là Đậu Hoàng Hậu! Đã trễ thế này, hai người đến biệt viện của Tề Duệ làm gì?
Lẽ nào…
Thời gian này không khỏi cũng quá trùng hợp.
Tần Mộ Dao nhìn thoáng qua Tề Duệ, lúc này hắn lại vô cùng trấn định, giống như đã sớm biết sẽ có một màn như vậy xuất hiện, tư thế hiện tại của hai người, càng thêm khiến người ta mơ màng hết chuyện này đến chuyện khác.
Tần Mộ Dao lập tức ngửi thấy hương vị âm mưu trong đó.
“Hoàng Thượng, người đừng vội, dù sao cũng phải để cho bọn nhỏ dọn dẹp một chút.”
Đậu Hoàng Hậu vừa nói, như có như không nhìn thoáng qua Tần Mộ Dao, cũng không phản ứng mạnh như Hiến Tông Đế.
“Phụ hoàng, Mẫu hậu, nhi thần sẽ giải thích!”
Tề Duệ đột nhiên mở miệng.
Hiến Tông Đế và Đậu Hoàng Hậu nghe xong, lập tức xoay người rời đi, để lại hai người trong phòng.
Tề Duệ trấn định xuống giường, mặc y phục, nhìn về phía Tần Mộ Dao nằm trên giường, trong mắt xẹt qua một chút áy náy.
“Dao Nhi, thực xin lỗi!”
Tới đầu tới cuối, Tề Duệ đều không nhìn vào hai mắt Tần Mộ Dao, nói xong một câu xin lỗi này, Tề Duệ tiêu sái đi nhanh ra khỏi phòng.
Tần Mộ Dao nhìn lên không trung, liên tưởng đến mọi chuyện, rõ ràng phát hiện từ lúc nàng tỉnh lại đã bước luôn vào trong cái bẫy của Tề Duệ.
Bao gồm hành động hắn đột nhiên dùng sức mạnh với nàng, thậm chí bao gồm cả sự xuất hiện của Hiến Tông Đế và Đậu Hoàng Hậu, hết thảy đều tính toán thời gian vừa khít, không sớm không muộn?
Tuy rằng vừa rồi hai người chưa làm gì, nhưng trong mắt người ngoài, bọn họ đã ở trên giường, Tề Duệ lại một dáng vẻ vội vàng che chở cho nàng, nếu muốn khiến người ta không sinh ra tưởng tượng thì dường như rất khó!
Khóe miệng xẹt qua một chút cười lạnh, Tần Mộ Dao xốc chăn lên.
Nàng thật muốn xem, vở diễn này Tề Duệ rốt cuộc đã bố trí như thế nào!
Lúc Tần Mộ Dao đi vào đại sảnh, Hiến Tông Đế và Đậu Hoàng Hậu ngồi trên vị trí chủ vị, Tề Duệ đang đứng nhìn thấy nàng vào, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng kì dị. Ba người trong đại sảnh một trận trầm mặc, dường như vừa rồi ba người đã nói chuyện rất lâu.
Đậu Hoàng Hậu nhìn thấy Tần Mộ Dao xuất hiện, lập tức từ ghế trên đứng lên, vô cùng thân thiết tiến lên lôi kéo tay nàng, trong mắt lóe ra hào quang từ ái khiến da đầu Tần Mộ Dao run lên.
“Dao Nhi, đến đây, ngồi bên cạnh Bản cung, thật là, trở về mấy ngày nay, Duệ Nhi lại chẳng nói gì, thật sự là thiệt thòi cho con!”
Trên mặt Đậu Hoàng Hậu cười nở hoa, nhẹ vỗ về tay Tần Mộ Dao, nghiễm nhiên là một mẫu thân yêu thương.
Chẳng nói gì? Hẳn là muốn nói gì sao? Thiệt thòi? Sao nàng lại cảm thấy hai chữ này từ miệng Đậu Hoàng Hậu nói ra, cảm giác đặc biệt không được tự nhiên!
“Nếu đã có quan hệ phu thê, đại hôn của các con sẽ không thể kéo dài. Việc này Trẫm sẽ để Hộ bộ tìm ngày tốt, làm đại hôn cho các con!”
Hiến Tông Đế nghiêm túc nói, lời lão như một quả kinh lôi đánh vào người Tần Mộ Dao.
Tần Mộ Dao không biết nói gì nhìn mấy người.
‘Quan hệ phu thê’? Sao nàng lại không biết mình với Tề Duệ đã có ‘quan hệ phu thê’?
Tần Mộ Dao hung hăng trừng mắt nhìn Tề Duệ, lúc này vẻ mặt hắn nghiêm túc, chắp tay dịu dàng cúi đầu trước Hiến Tông Đế.
“Tạ ân điển của Phụ hoàng!”
Sao trước kia nàng không cảm thấy năng lực tự quyết lớn như vậy của Tề Duệ? ‘Quan hệ phu thê’? Cái ‘quan hệ phu thê’ chó má!
Đang muốn tiến lên chất vấn hắn, lại bị Đậu Hoàng Hậu giữ chặt, thấp giọng nói bên tai nàng.
“Dao Nhi, Bản cung là người từng trải, biết con thẹn thùng, nhưng mà Duệ Nhi hắn tốt xấu cũng là một nam nhân, khó kìm lòng nổi với người trong lòng cũng là có thể lý giải, con không cần cảm thấy có gánh nặng gì. Con yên tâm, nếu Duệ Nhi không đối tốt với con, Bản cung sẽ là chỗ dựa cho con!”
‘Oanh’ một tiếng, Tần Mộ Dao lại bị lời Đậu Hoàng Hậu làm cho ngạc nhiên.
Nàng ‘thẹn thùng’? ‘Khó kìm lòng nổi’?
Tần Mộ Dao chỉ cảm thấy nàng dường như đang nghe một câu chuyện cười.
Cân nhắc một chút, rốt cục Tần Mộ Dao biết trước khi nàng đến, Tề Duệ đã nói cái gì!
Nhìn về phía Tề Duệ, hai mắt dâng lên trách cứ, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
‘Khó kìm lòng nổi’? Hay cho câu ‘khó kìm lòng nổi’!
“Được rồi, nếu chuyện đã rõ ràng, Trẫm cùng Hoàng Hậu cũng trở về cung!”
Hiến Tông Đế đứng dậy, trong mắt xẹt qua một chút đắc ý không dấu vết, dường như cực kỳ vừa lòng với kết quả như vậy, nhưng Tần Mộ Dao cũng không bỏ qua ánh mắt chợt lóe rồi biến mất này.
Tần Mộ Dao lập tức hiểu rõ, một nhà này đã đem nàng ra làm trò đùa rồi! Một nhà ba người bọn họ, phối hợp chặt chẽ như vậy, muốn tìm một cái cớ để đẩy nhanh đại hôn của nàng và Tề Duệ sao?
Lúc này Tần Mộ Dao cố gắng nuốt sự tức giận tích tụ trong lòng xuống. Nàng biết, hôm nay sẽ không đến lượt nàng nói chuyện phân trần, mặc dù có nói cũng sẽ bị bỏ qua như thường. Ai bảo bọn họ là Hoàng gia cánh tay che trời chứ.
Hoàng gia đáng giận!
Đợi cho Hiến Tông Đế và Đậu Hoàng Hậu đi rồi, Tần Mộ Dao đã hơi trấn định chậm rãi tiêu sái đến trước mặt Tề Duệ, cười nhạt châm chọc.
“Duệ Vương gia vừa rồi nói chuyện xưa vô cùng phấn khích nhỉ? Ngươi nói với bọn họ như thế nào? Nói là trong lúc chúng ta trên đường đi tuần tra đường sông, cảm tình ngày càng sâu sắc, tình thâm ý nồng, ban đêm tâm tình tốt, chúng ta đã lên giường rồi chứ gì?”
“Dao Nhi, nàng…”
Tề Duệ híp mắt.
“Duệ Vương gia, ngươi có miêu tả cẩn thận không? Chúng ta ‘không kìm lòng được’ như thế nào? Là ngươi dùng sức mạnh với ta, hay là ta quyến rũ ngươi?”
Tần Mộ Dao tới gần Tề Duệ, ý cười trong mắt càng ngày càng đậm. Nhưng với Tề Duệ, trong lòng lại xẹt qua một cảm giác ớn lạnh.
“Ngươi đặt chuyện ra nói làm gì cho phiền toái a! Nếu ta là ngươi, ta sẽ tự quyết định, vừa rồi trực tiếp làm chuyện ‘quan hệ phu thê’ thực sự, cũng không để cho Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đến phá hủy chuyện tốt!”
Tần Mộ Dao hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên một vệt sáng âm trầm.
Tề Duệ bị lời nàng nói làm cho im bặt, hắn cũng định làm như vậy, nhưng hắn biết rõ ràng, nếu hắn cưỡng ép Dao Nhi, cho dù là có Dao Nhi làm Vương phi nhưng hắn sẽ vĩnh viễn không thể bước vào trong lòng Dao Nhi.
Thứ hắn muốn không chỉ có thân thể của nàng mà là trái tim của nàng!
“Sao lại không nói lời nào? Chột dạ? Áy náy? Hay là hối hận? Ta hỏi Duệ Vương gia một chút, ngươi rốt cuộc còn có thể đê tiện đến cỡ nào?”
Tần Mộ Dao đột nhiên rống to ra tiếng với Tề Duệ.
Nàng vẫn nghĩ rằng Tề Duệ tốt xấu cũng là một quân tử, hiện tại mới phát hiện ra hắn còn đê tiện hơn cả kẻ tiểu nhân!
Thân thể Tề Duệ ngẩn ra, nhìn hận ý với hắn không ngừng gia tăng trong mắt Tần Mộ Dao, trong lòng đau đớn một trận, hít một hơi thật sâu.
Chuyện đã đến tình trạng này, cho dù hắn có hối hận cũng không kịp, về sau hắn cần gì phải hối hận nữa chứ?
Trên mặt dâng lên một chút tươi cười, nâng cằm của nàng lên, nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao, như là đang tuyên cáo với linh hồn của nàng.
“Vì nàng, cho dù có phải đê tiện đến thế nào, đều đáng giá!”
‘Chát’ một tiếng, âm thanh thanh thúy vang vọng toàn bộ đại sảnh, Tần Mộ Dao không chút do dự giáng cho hắn một cái tát.
Trên mặt Tề Duệ lập tức cảm giác được khóe miệng lan tràn một tia máu tanh, trực tiếp kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ đầu lưỡi hắn, liếm liếm vết máu trên khóe miệng, ánh mắt Tề Duệ lại trở lại trên người Tần Mộ Dao, thần sắc trong mắt trở nên phức tạp.
“Tề Duệ, ngươi cho là nói ‘khó kìm lòng nổi’, nói ta và ngươi có ‘quan hệ phu thê’, có thể khống chế hết thảy sao? Ta nói rồi, Tần Mộ Dao ta vĩnh viễn sẽ không là Duệ Vương phi của ngươi!”
Tần Mộ Dao lắc lắc tay.
Nếu không phải cũng bị phản lực tương tự tác dụng lại, nàng đã không do dự lại tát thêm cái nữa trên mặt hắn, khiến hắn nhớ kỹ, nói lung tung sẽ phải trả giá thật lớn!
Tề Duệ híp mắt, lập tức trong mắt dâng lên một ánh khiêu khích.
“Dao Nhi, cho dù về sau thế nào, ít nhất hiện tại ta có thể xác định, Phụ hoàng đang bắt đầu chuẩn bị đại hôn cho chúng ta, nàng nhất định là Vương phi của ta, nàng trốn không thoát đâu!”
Vì đạt được mục đích, hắn có thể làm bất cứ điều gì!
“Vậy sao? Ta đây chúc ngươi thành công!”
Tần Mộ Dao nói xong, trên môi nở rộ ra một chút tươi cười châm chọc.
Giờ này khắc này, nàng không muốn lãng phí thêm chút thời gian nào ở cùng một không gian với nam nhân này.
Đang muốn xoay người, một lực đạo cường đại lại giữ chặt cổ tay nàng.
Tần Mộ Dao vừa quay đầu lại, hung hăng trừng mắt lườm nam nhân đang ngăn nàng lại, ánh mắt lợi hại như một thanh kiếm sắc, trực tiếp bắn về phía Tề Duệ, tinh tế rõ ràng cho hắn biết trong lòng nàng vô cùng chán ghét hắn.
“Lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!”
Tề Duệ giật mình, tay giống như không còn nghe theo sự khống chế của hắn, chậm rãi buông ra, trong nháy mắt ngẩn người.
Tần Mộ Dao không chút lưu luyến tiêu sái đi ra khỏi cửa, để lại cho hắn một bóng lưng, đau đớn hai mắt hắn.
***
Hôm sau.
Vẫn phải ở trong biệt viện của Tề Duệ, có thể nói là Tần Mộ Dao là bị Tề Duệ giam lỏng.
Nhưng Tần Mộ Dao cũng không thèm phản kháng. Nàng biết, giờ này khắc này, nàng cần phải giữ lý trí chứ không phải xúc động!
Tần Mộ Dao ngồi trước bàn trang điểm, nha hoàn bận rộn giúp nàng chuẩn bị trang phục và đạo cụ tham dự yến hội hôm nay.
Tần Mộ Dao nhìn mình trong gương, trang điểm hoa lệ khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên.
“Bỏ mấy thứ này ra đi!”
Tần Mộ Dao lạnh lùng ra lệnh.
Thật không hiểu, chỉ là một yến hội mà thôi tại sao lại phải cài trâm, mà lại là trâm bạc!
“Việc này…”
Nha hoàn đang cầm một cây trâm phía sau phút chốc cứng đờ, cài lên không được mà không cài lên cũng không được.
Vương gia và Hoàng Hậu nương nương đều tự tay chuẩn bị những thứ này cho Tần tiểu thư, hết thảy đều dựa theo quy cách của Vương phi.
Đang do dự, trong mắt Tần Mộ Dao hiện lên một chút không kiên nhẫn, tự tay rút hết những thứ rườm rà trên đầu mình xuống, đặt trên bàn trang điểm.
“Tiểu thư, Vương gia nói…”
“Mặc kệ Vương gia nói cái gì, hoặc là Hoàng Thượng nói cái gì, ta cũng không muốn biết, hiểu chưa?”
Tần Mộ Dao cứ nghe nhắc tới Tề Duệ là sẽ tức giận. Nàng cài lại cây trâm ngọc bích của mình lên đầu, nhìn mình trong gương, rốt cục cảm thấy thuận mắt hơn.
Vừa lòng gật đầu, nhưng vẻ tươi cười trên mặt lập tức cứng lại, qua gương nhìn thấy Tề Duệ đứng sau lưng mình, sắc mặt lập tức trầm xuống.
‘Hắn tới làm gì? Mới sáng sớm đã phá hư tâm tình của nàng sao?’
Tề Duệ nhìn cây trâm ngọc bích trên đầu Tần Mộ Dao, theo trí nhớ, từ khi bắt đầu vào thành Cẩm Tú đến giờ đã cài trên đầu nàng không bỏ ra.
“Trâm ngọc bích này quả thật xứng đôi với nàng!”
Bàn tay Tề Duệ vuốt ve trâm ngọc bích trên đầu nàng, trong suốt mát lạnh, có thể nói là thượng phẩm.
“Cám ơn Duệ Vương gia đã khen, không có chuyện gì thì mời Duệ Vương gia rời đi!”
Tần Mộ Dao lập tức đứng dậy, ngữ khí xa cách không chút che giấu, lạnh như băng hạ lệnh đuổi khách.
Tề Duệ nhắm mắt, cố ý xem nhẹ ý trong lời nói của nàng.
“Cũng đúng, Dao Nhi nên thay y phục, người đâu, đem y phục hầu hạ tiểu thư mặc vào!”
Nói xong, một đám nha hoàn bưng đến vài cái khay, từng người từng người đứng trước mặt Tần Mộ Dao, Tề Duệ như có chút đăm chiêu nhìn nàng một cái.
“Hầu hạ cho cẩn thận!”
Phân phó dọa người xong, Tề Duệ lập tức đi ra khỏi phòng.
Tần Mộ Dao hơi nhíu mày.
Cái nhìn thoáng qua vừa rồi của Tề Duệ có ý gì?
Ánh mắt dừng ở trên y phục trong tay nha hoàn, từ trong ra ngoài dường như đều là mới tinh, tùy tay cầm một chiếc, trong mắt Tần Mộ Dao hiện lên một chút nghi hoặc, như có chút đăm chiêu liếc nhìn bọn nha hoàn một cái, trong mắt xẹt qua một chút sâu thẳm.
“Y phục này thật sự là rất đẹp!”
“Đương nhiên là đẹp! Đây chính là Hoàng Hậu nương nương khiến sư phụ trong Hoàng cung cố ý chế tạo gấp gáp, là y phục chỉ có Vương phi mới có thể mặc vào nha! Người xem này, phía trên khâu chỉ tơ vàng, đều là chất liệu thượng đẳng, còn có những đồ trang sức này…”
Một nha hoàn lấy lòng nói.
Đây không chỉ là một bộ y phục mà thôi, mà là tượng trưng cho thân phận. Tần tiểu thư tuy rằng còn chưa đại hôn mà đã được hưởng thụ đãi ngộ dành cho Vương phi, thật sự là khiến các nàng hâm mộ đến chết!
Tần Mộ Dao lập tức hiểu được, híp mắt.
Y phục Vương phi mặc? Xem ra cả nhà này đã hạ quyết tâm gả nàng vào Hoàng gia! Y phục này mà mặc đi ra ngoài, không phải là để cho mọi người biết rõ thân phận Tần Mộ Dao nàng sao? Đến lúc đó thì khó mà bịt được miệng mọi người!
Không chỉ có thế, khiến cho sứ thần Bắc Tĩnh quốc tưởng rằng nàng là Vương phi, liên hệ đến quan hệ giữa phụ thân nàng với Bắc Tĩnh quốc, mục đích là gì, chỉ cần nghĩ một chút là có thể ngầm đoán được!
Nhưng, bọn họ dường như đã coi thường Tần Mộ Dao nàng, nàng sao có thể mặc cho người khác đùa nghịch? Một lần sa vào cạm bẫy của bọn họ cũng đã đủ, muốn lại tiếp tục tính kế với nàng, sao nàng lại có thể để cho bọn họ thành công được?
Tốt lắm! Các ngươi đưa cho ta một bộ y phục Vương phi, vậy ta sẽ trả lại các ngươi một cái ‘kinh hỉ’!
Khóe miệng nở rộ ra một chút tươi cười, trong mắt hiện lên một luồng ánh sáng biến hoá kỳ lạ.
“Các ngươi đều lui xuống đi, y phục này để lại, ta tự mình mặc!”
Tần Mộ Dao ý bảo nha hoàn đặt mấy thứ này xuống.
“Việc này…”
Bọn nha hoàn hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ phụng mệnh hầu hạ tiểu thư thay y phục, tiểu thư lại không hài lòng với các nàng sao?
Nghĩ đến thái độ của Vương gia và Hoàng Hậu nương nương với tiểu thư, trong lòng không khỏi giật mình, tội chọc đến Vương phi các nàng chịu không nổi!
“Tề Duệ, ngươi gọi mọi người đi ra ngoài!”
Mặt Tần Mộ Dao không chút thay đổi kêu lên với người ngoài cửa.
Quả nhiên, một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng Tề Duệ.
“Đều nghe theo an bài của tiểu thư!”
Sau khi mọi người ra khỏi phòng, Tần Mộ Dao lật qua lật lại cái gọi là trang phục và trang sức của Vương phi, trong lòng xẹt qua một chút cười lạnh. Đi đến trước bàn trang điểm, tùy tay tìm một chiếc kéo, trong mắt xẹt qua một vệt sáng.
Hôm nay là ngày mở tiệc chiêu đãi sứ thần, nàng nên cải tạo y phục này như thế nào mới tốt đây?
Đột nhiên, ánh mắt chợt lóe, ý cười trên khóe miệng Tần Mộ Dao càng lúc càng lớn. Nàng tin tưởng, chờ sau khi bọn họ nhìn thấy cái gọi là ‘trang phục Vương phi’ biến thành cái dạng gì, nhất định sẽ vô cùng sợ hãi!
Nàng hiện tại dường như đã có thể tưởng tượng đến hình ảnh thú vị kia!
Lúc Tần Mộ Dao xuất hiện trước mặt Tề Duệ, Tề Duệ vốn tưởng rằng có thể là người đầu tiên thấy nàng mặc trang phục Vương phi, nhưng lại chỉ thấy nàng dùng một chiếc áo choàng bao vây chặt chẽ quanh mình.
Tần Mộ Dao đi qua bên người Tề Duệ, không để ý đến cái nhìn chăm chú của hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Muốn nghiệm thu thành quả phải không? Đáng tiếc, nàng đây không có ‘thành quả’ gì để hắn ‘nghiệm thu’.
Bọn họ thiết kế một cái bẫy đợi nàng bước vào, tự quyết định một màn hài kịch ‘quan hệ phu thê’ mà không chút để ý đến cảm nhận của đương sự là nàng, hiện tại đã đến lúc nàng phản kích!
“Duệ Vương gia, ngươi không đi sao? Để sứ thần đợi lâu cũng không hay đâu!”
Tần Mộ Dao nở rộ ra một khuôn mặt tươi cười ngoài dự đoán của Tề Duệ.
Tề Duệ híp mắt, lập tức phản ứng lại, đưa tay đang muốn đỡ Tần Mộ Dao lên xe ngựa, không ngờ, thân thể Tần Mộ Dao nhanh nhẹn lướt qua, dẫn đầu lên xe ngựa, để lại bàn tay Tề Duệ cứng đờ trong không khí, thu lại không được mà không thu lại cũng không xong, lập tức xấu hổ không thôi.
Trong lòng xẹt qua một chút mất mát, Tề Duệ tự an ủi.
Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, Dao Nhi nhất định còn đang tức giận với mình, nàng vẫn đang giận hờn mình thôi! Chờ nàng thật sự trở thành Vương phi của mình, nhất định sẽ ổn!
Nhưng, trong lòng luôn có một loại cảm giác không xác định quấn chặt lấy hắn, trong đầu hiện ra thân ảnh Mạc Thiếu Khanh, hai tay phút chốc nắm chặt, trong mắt xẹt qua một vệt sáng âm trầm.
Dao Nhi là của hắn, cho dù là Mạc Thiếu Khanh cũng không thể tranh giành được!
Trong lòng xẹt qua một chút kiên định, Tề Duệ bỏ ngựa, theo Tần Mộ Dao lên xe, lập tức không gian chật hẹp của xe ngựa càng làm cho Tần Mộ Dao bực tức.
Dọc đường đi, Tần Mộ Dao ngồi nhìn không chớp mắt vào một chỗ, nghĩ đến kế hoạch đã thảo luận kỹ với Mạc Thiếu Khanh, trong lòng âm thầm cầu nguyện, hy vọng hết thảy đều thuận lợi tốt đẹp.
Từ đầu tới cuối, tầm mắt Tề Duệ vẫn không hề rời khỏi người Tần Mộ Dao…
Xe ngựa vào đến Hoàng cung, ngừng lại, Tần Mộ Dao vừa xuống xe ngựa, chợt nghe thấy một thanh âm đang gọi mình, nghe như thể có cảm giác thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tần Mộ Dao nghe tiếng nhìn lại, rõ ràng thấy Mạc Thiếu Khanh vừa xuống ngựa, đi về phía mình.
“Dao Nhi…”
Thanh âm của Mạc Thiếu Khanh khó nén kích động và an tâm, trời biết, đêm qua, Hồng Anh vội vã chạy tới nói cho hắn, không thấy Dao Nhi đâu, lòng hắn nóng như lửa đốt tìm hết các nơi nàng có thể đến, hầu như cả một đêm không ngủ nhưng vẫn không tìm được Tần Mộ Dao.
Mạc Thiếu Khanh?
Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút vui sướng, đang muốn tiến lên, lại bị nam nhân phía sau túm lấy eo.
“Dao Nhi, nàng chậm một chút, vừa rồi tại nàng cứ ở trong phòng làm việc gì đó, dù sao cũng đã đến muộn, đừng nóng vội, Phụ hoàng Mẫu hậu sẽ không trách tội!”
Tề Duệ cố ý nói, tay đặt bên hông Tần Mộ Dao không ngừng dùng sức, trên mặt lại chồng chất vẻ mặt cười đắc ý, dường như muốn khoe khoang cái gì với Mạc Thiếu Khanh.
Thân thể Mạc Thiếu Khanh giật mình, vui sướng trên mặt trong nháy mắt cứng ngắc.
Dao Nhi sao có thể ở cùng với Tề Duệ?
Nhìn về xe ngựa phía sau hai người.
Bọn họ ngồi chung một chiếc xe ngựa, như vậy tối việc hôm qua Dao Nhi mất tích có liên quan đến Tề Duệ?
Bọn họ…
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh dâng lên một tia tối tăm, bàn tay Tề Duệ đặt ở bên hông Dao Nhi khiến hắn cảm thấy vô cùng chói mắt.
Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày, liếc xéo Tề Duệ một cái.
Lời nói của Tề Duệ này sao lại không được tự nhiên như vậy?
Dùng lực giãy khỏi tay hắn, đi đến trước mặt Mạc Thiếu Khanh, âm thầm ra hiệu với hắn, mọi chuyện vẫn tiến hành theo kế hoạch!
Mạc Thiếu Khanh đột nhiên bừng tỉnh, nghĩ đến chuyện đã sắp xếp cùng Dao Nhi hôm qua, bỏ qua cô đơn trong lòng vừa rồi, hai người trao đổi một ánh mắt, hết thảy không nói ra tiếng.
Tề Duệ cũng không ngăn cản Tần Mộ Dao tiếp xúc với Mạc Thiếu Khanh, hắn biết, một màn vừa rồi cũng đã tạo ra một bóng ma trong lòng Mạc Thiếu Khanh, tiếp theo sẽ chờ trên yến hội, nhìn hắn ta sẽ mất mát thế nào khi biết chuyện Dao Nhi trước sau sẽ là người của hắn!
***
Trong Vạn Hoa lâu, Ngưng Sương nhìn mình trong gương đồng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mình. Giờ này khắc này, nàng không biết người nàng nhìn thấy là mình hay là Tần Mộ Dao.
Cởi y phục trên người mình ra, thay một bộ y phục dạ hành.
Hôm nay, nàng sẽ chính thức xuất hiện trước mặt mọi người, không biết bọn họ nhìn thấy nàng thì sẽ có phản ứng như thế nào?
Trong đầu nàng dường như hiện lên hình ảnh những người đó giật mình, đột nhiên, ánh mắt nàng chợt lóe.
Tần Mộ Dao thì sao? Nhìn thấy người có khuôn mặt giống y như mình, liệu còn có thể bình tĩnh như vậy không?
***
Phía trên đại điện, Hiến Tông Đế và Đậu Hoàng Hậu đã đến từ sớm.
Dưới đại điện, hàng ghế bên là đoàn sứ thần hôm nay vừa từ Bắc Tĩnh quốc tới kinh thành Tây Nhạc quốc, tổng cộng bốn người, do một người trung niên dẫn đầu, mặc một bộ y phục Bắc Tĩnh quốc, không phù hợp với người phía trên đại điện nhưng lại có một phong vị khác.
“Hoan nghênh bằng hữu từ xa đến, đây là yến tẩy trần mà Trẫm đặc biệt yêu cầu chuẩn bị, hy vọng các ngươi sẽ thích.”
Hiến Tông Đế cao giọng nói, trên mặt uy nghiêm mà không mất đi thiện ý.
Nam nhân trung niên dẫn đầu là Đại tướng quân Bắc Tĩnh quốc, hàng năm đóng ở biên cương Bắc Tĩnh quốc, cả người toát lên hơi thở phong sương chín chắn. Lúc tuổi trẻ ở trên chiến trường cũng đã từng vài lần đối mặt với Hiến Tông Đế, hai người đều thừa nhận đối phương là kỳ tài quân sự.
“Hiên Viên Hồng cảm ơn Hiến Tông Hoàng Thượng thịnh tình khoản đãi, lần này đến quý quốc, có nhiều chỗ quấy rầy, xin hãy thứ lỗi. Chỉ có điều…”
Hiên Viên Hồng như có như không nhìn quét mắt qua đại điện, híp mắt, muốn nói lại thôi.
“Hiên Viên tướng quân có cái gì cứ nói thẳng.”
Trên miệng Hiến Tông Đế mang theo ý cười, nhưng ý cười kia lại không chạm đến đáy mắt.
“Thái…”
“À, thật là không khéo, phu thê Tần Tấn vừa vặn đi xa đi, đến nay còn chưa trở về, Trẫm sau khi biết được các ngươi sắp tới, đã cố ý cho người ra ngoài tìm kiếm, nhưng… ngươi cũng biết, Tần huynh đệ của ta và phu nhân vốn tùy ý tiêu sái, thích cuộc sống không ràng không buộc, lần này thật đúng là không biết bọn họ rốt cuộc đi đâu.”
Ngay trước khi Hiên Viên Hồng thốt ra hai chữ ‘Thái Tử’, Hiến Tông Đế đã ngắt ngang lời lão, cố ý tăng thêm ngữ khí cho hai chữ ‘Tần Tấn’, ý giống như đang nói cho lão biết, ở đây không có Thái Tử gì cả, chỉ có Tần Tấn.
Hiến Tông Đế vừa nói xong, lời này vừa vặn truyền vào lỗ tai Tần Mộ Dao vừa vào đến cửa đại điện.
Trong lòng Tần Mộ Dao xẹt qua một chút châm chọc.
Nếu biết phụ mẫu tùy ý tiêu sái, thích cuộc sống không ràng không buộc, sao còn đem phụ mẫu nhốt vào thiên lao? Hoàng Đế này công phu trợn tròn mắt nói dối thật đúng là trơn tru! Da mặt dầy không ai bằng.
Tầm mắt Tề Duệ vẫn không rời khỏi Tần Mộ Dao, khi hắn thấy trên mặt Tần Mộ Dao chợt lóe lên tia khinh bỉ, trong lòng run run.
Lời vừa rồi của Phụ hoàng hắn cũng nghe thấy, chỉ sợ hiện tại trong lòng Dao Nhi nhất định nghĩ người họ Tề bọn họ dối trá cỡ nào!
Nhưng, đây là Hoàng gia, rất nhiều chuyện không thể dùng cách nghĩ của người thường để giải quyết vấn đề, trong một vài hoàn cảnh, bọn họ nhất định phải dùng cách như vậy để xử lý.
Nhưng với Tần Mộ Dao, hắn lại muốn dùng chân tình! Chỉ sợ chân tình này, người nào đó cũng không thèm quay đầu lại nhìn dù chỉ là một cái! Chuyện này châm chọc cỡ nào!
Mấy người đi vào đại điện, hành lễ với Hiến Tông Đế và Đậu Hoàng Hậu rồi đều tự đi đến chỗ của mình ngồi xuống.
Ngay lúc Tần Mộ Dao xuất hiện ở phía trên đại điện, có một cặp mắt nhìn nàng chăm chú không chớp, mà ánh mắt này lại bị Tần Mộ Dao chuẩn xác nhìn trúng, ngước mắt nhìn lên, rõ ràng thấy một đôi mắt hàm chứa thâm tình sâu thẳm.
Thâm tình?
Đúng, Tần Mộ Dao xác định mình không nhìn lầm, ánh mắt nàng nhìn thấy chính là thâm tình, chỉ là tia thâm tình kia dường như lại xuyên qua nàng đến một ai đó, khiến Tần Mộ Dao lập tức sinh ra một mối nghi hoặc.
Thâm tình trong mắt lão là biểu lộ với ai?
Không chỉ có như thế, Tần Mộ Dao còn phát hiện phía sau Hiên Viên Hồng có một đôi mắt lấp lánh, khi đôi mắt kia giao với tầm mắt nàng cũng không rời đi mà cố ý nhìn Tần Mộ Dao thêm vài lần. Hành động như vậy khiến Tần Mộ Dao nhíu mày.
Nam nhân này mặc một bộ đồ tùy tùng bình thường, nhìn nàng không chớp mắt khiến Tần Mộ Dao sinh ra một loại cảm giác kỳ quái.
Thần sắc trong đôi mắt tinh tường kia khẽ chớp động, giống như cố ý che giấu điều gì đó, giác quan thứ sáu dường như mách bảo Tần Mộ Dao, nam nhân này không đơn giản như mọi người thấy.
Người này rốt cuộc là ai?
Ánh mắt Hiên Viên Hồng rõ ràng khác thường, hầu như mọi người ở đó đều chú ý tới ánh mắt lão nhìn Tần Mộ Dao.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí phía trên đại điện có chút trầm xuống, Mạc Thiếu Khanh híp mắt, ngầm cảm thấy trong đó lộ ra chuyện không tầm thường.
Tề Duệ ho nhẹ ra tiếng, đang muốn lên tiếng, lại bị Hiến Tông Đế giành trước một bước.
“Hiên Viên tướng quân… Hiên Viên tướng quân?”
Hiến Tông Đế kêu lên.
Hiên Viên Hồng đột nhiên cả kinh, thấy mình thất thố, trên mặt hiện lên một chút xấu hổ.
“Thật có lỗi, vị này là…”
Hiên Viên Hồng nhìn thẳng Tần Mộ Dao, ra tiếng hỏi.
Quá giống, thật là quá giống.
Trong mắt Hiến Tông Đế hiện lên một luồng ánh sáng, lão đang chờ cơ hội để giới thiệu Tần Mộ Dao với mọi người, nhân cơ hội này công khai thân phận Duệ Vương phi của Tần Mộ Dao.
Nhưng ngay khi lão chuẩn bị mở miệng, đã có một thanh âm vang lên.
“Tiểu nữ Tần Mộ Dao, nữ nhi của Tần Tấn, tham kiến Hiên Viên tướng quân!”
Tần Mộ Dao nhắm mắt, tao nhã nhún gối.
Nếu nàng đoán không sai, dựa vào ánh mắt Hiên Viên tướng quân nhìn nàng vừa rồi, lão nhất định là quen biết phụ thân và mẫu thân rồi! Như vậy thì rất tốt!
Hiên Viên Hồng bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra là thế, khó trách lại giống như vậy, hóa ra nàng là nữ nhi của Tần Tấn!
Hiến Tông Đế quan sát thấy thái độ của Hiên Viên Hồng, trong mắt hiện lên một vệt sáng âm trầm.
Ông đã biết rõ mục đích lần này của Hiên Viên Hồng. Lão ta muốn đón tiền Thái Tử cũng chính là Tần Tấn trở về nước chủ trì đại cục. Nhưng làm sao ông có thể cho Tần Tấn trở về, ông biết rõ ràng năng lực, cơ trí và đạo đức của Tần Tấn, tất cả đều phù hợp làm Hoàng Đế, nếu thật sự Bắc Tĩnh quốc giao vào tay Tần Tấn, vậy thì…
Hít một hơi thật sâu, trong mắt Hiến Tông Đế dần dần trở nên thâm thúy, ánh mắt dừng ở trên người Tần Mộ Dao.
Có lẽ Tần Mộ Dao sẽ là lợi thế lớn nhất của ông!
Không có cơ hội nào thích hợp hơn yến hội này để tuyên bố đại hôn của Tần Mộ Dao và Duệ Nhi!
Hiến Tông Đế đánh về phía Đậu Hoàng Hậu một ánh mắt, tầm mắt hai người ăn ý nhìn nhau.
Hiến Tông Đế đang định mở miệng, lại thấy Tần Mộ Dao cởϊ áσ choàng trên người xuống, cả người ông lập tức cứng đờ, trong khoảng thời gian ngắn, lời muốn nói ra miệng lại không thể thốt ra…
Tần Mộ Dao nhắm mắt, khóe miệng vẫn cười thản nhiên như cũ.
Sâu sắc như nàng, sao có thể không có nhận ra hành động rất nhỏ của Hiến Tông Đế và Đậu Hoàng Hậu?
Tưởng dựa vào một bộ y phục của nàng để nhắc đến đại hôn của nàng với Tề Duệ sao? Thực xin lỗi, nàng đương nhiên sẽ không để cho bọn họ toại nguyện! Không chỉ như thế, nàng còn có thể tận dụng tốt cơ hội này để phản kích lại một đòn!
Tần Mộ Dao lúc này, sau khi cởi bỏ áo choàng, lộ ra trước tầm mắt mọi người là một bộ y phục cắt khéo léo, bộ y phục này giống như y phục mà nữ tử Bắc Tĩnh quốc thường mặc nhất.
Không sai, sau khi nàng đuổi hết nha hoàn đi, dựa vào trí nhớ của Tần Mộ Dao trước kia về phục sức của Bắc Tĩnh Quốc, thay đổi y phục, tạo thành bộ y phục đang khiến người ta đui mù này.
“Chuyện này…”
Hiên Viên Hồng đầu tiên giật mình đứng lên, nhìn Tần Mộ Dao.
Biến cố bất ngờ xảy ra khiến trên mặt Hiến Tông Đế, Đậu Hoàng Hậu, thậm chí là Tề Duệ đều hiện lên một chút kinh ngạc. Đặc biệt là Tề Duệ, không biết nói gì nhìn Tần Mộ Dao.
Đây là chuyện gì? Y phục hắn đem đến rõ ràng là lễ phục Vương phi đặc biệt giành cho nàng, vải dệt vẫn là vải dệt ban đầu, nhưng đây không phải là bộ y phục kia!
Đột nhiên, hắn như là nghĩ ra cái gì bất thường, hiểu rõ mọi chuyện, khó trách cho dù thời tiết như vậy, lúc Dao Nhi ra khỏi cửa lại khoác thêm áo choàng, đến ngay cả ở trên xe ngựa cũng không hề cởi ra. Hóa ra là nàng muốn dùng áo choàng để che khuất y phục trên người mình, giờ phút này khiến bọn họ trở tay không kịp, phải không?
Dao Nhi của hắn, quả nhiên không lúc nào chịu an phận! Lúc nào cũng đều khiến người ta trở tay không kịp!
Mạc Thiếu Khanh tuy rằng không rõ chuyện từ đầu đến cuối lắm, nhưng thấy thần sắc giật mình của Hiến Tông Đế và Tề Duệ, hắn cũng đã ngầm đoán ra, Dao Nhi dường như là lại phản kích thành công, vô cùng hứng thú nhìn Tần Mộ Dao, chờ mong biểu hiện kế tiếp của nàng.
“Xin Hoàng Thượng thứ tội, Mộ Dao từ nhỏ đã thích phục sức của Bắc Tĩnh quốc, lần này biết được sứ thần Bắc Tĩnh quốc tới chơi, cả gan tìm người thiết kế một bộ y phục như vậy mong muốn biểu đạt sự hoan nghênh của mình với sứ thần Bắc Tĩnh quốc, đồng thời cũng mong muốn đại biểu cho tình hữu hảo của Tây Nhạc quốc chúng ta với sứ thần Bắc Tĩnh quốc, Mộ Dao không cho biết trước, hoàn toàn là muốn khiến mọi người kinh hỉ một phen, xin Hoàng Thượng thứ tội!”
Tần Mộ Dao quỳ trên mặt đất, nói ra những lời nàng đã chuẩn bị từ trước, trong lòng xẹt qua một chút đắc ý.
Nếu bọn họ cho phép mình tự quyết định, tự đạo tự diễn, vì sao nàng không thể?
Nàng cố ý nói như vậy, muốn khiến lửa giận trong lòng Hiến Tông Đế không có chỗ để phát! Nàng cũng muốn cho bọn họ nếm thử cảm giác bị người khác sắp xếp, không thể nói ra ý kiến của mình thì như thế nào.
Sắc mặt Hiến Tông Đế thoắt xanh thoắt trắng, cố gắng áp chế tức giận trong lòng. Xem ra ông đã coi thường tiểu nữ tử này, kế hoạch của ông còn chưa bắt đầu đã bị nàng bóp chết trong trứng nước, trong mắt hiện lên một chùm sáng.
Nữ nhân có trí tuệ là tốt, nhưng Tần Mộ Dao quá có trí tuệ, không biết rốt cuộc là tốt là xấu?
“Mộ Dao đứng lên đi! Con có một phen hảo tâm, Trẫm làm sao có thể trách tội?”
Ở trước mặt sứ thần, Hiến Tông Đế không thể không khôi phục ý cười trên mặt, đột nhiên cười to ra tiếng, chỉ vào Tần Mộ Dao.
“Nữ nhi này của Tần Tấn có một viên thất khiếu linh lung tâm a, cái gì cũng đều chu đáo! Nên như thế, nên như thế!”
“Cảm tạ Hoàng Thượng!”
Tần Mộ Dao nhắm mắt, khóe miệng giương lên một chút ý cười.
Đây là kết quả trong dự kiến của nàng, nếu Hiến Tông Đế trách tội nàng, chẳng khác nào nói cho sứ thần Bắc Tĩnh quốc rằng Tây Nhạc quốc không muốn hữu hảo với Bắc Tĩnh, giờ phút này nàng là đại biểu cho quốc gia, nàng chắc chắn về điểm này rồi nên mới có thể to gan như vậy.
“Tần tiểu thư mặc một bộ y phục như thế này, nghiễm nhiên chính là nữ tử Bắc Tĩnh quốc chúng ta a!”
Hiên Viên Hồng có ý đồ nói, ánh mắt như có như không nhìn về phía Hiến Tông Đế, hàm xúc ý tứ ướm hỏi nồng đậm.
Nếu nữ tử trước mắt là nữ nhi của tiền Thái Tử, như vậy trong thân thể của nàng đang chảy dòng máu Bắc Tĩnh quốc, theo lý thuyết thì là Công chúa Bắc Tĩnh Quốc mới đúng!
Trong lòng Tần Mộ Dao vui vẻ, Hiên Viên Hồng này coi như thông minh, hiểu được mà thuận thế lợi dụng tài nguyên! Mà đây cũng là điều nàng đang muốn!
Nàng chẳng những muốn cho Hiến Tông Đế kinh ngạc trước mặt mọi người, còn muốn lung lạc sứ thần Bắc Tĩnh quốc, biến bọn họ thành ‘người một nhà’, đứng về phía nàng!
Quả nhiên, Hiến Tông Đế vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi, trong mắt hiện lên một chút ý lạnh.
Mà sắc mặt Tề Duệ cũng không tốt chút nào, hắn gọi Mạc Thiếu Khanh đến, vốn chỉ muốn cho Mạc Thiếu Khanh nhìn thấy dáng vẻ của Dao Nhi khi mặc y phục của Duệ Vương phi, khiến hắn ta nhận rõ chuyện Dao Nhi trước sau gì cũng là Vương phi của hắn, nhưng ai ngờ, Tần Mộ Dao ra tay bất ngờ, kế hoạch ban đầu của hắn hoàn toàn bị phá hỏng, thậm chí ngay cả lời Phụ hoàng định tứ hôn cũng không biết nên nói ra như thế nào.
Nhìn ánh mắt Mạc Thiếu Khanh dịu dàng, thưởng thức, ái mộ đặt trên người Tần Mộ Dao, Tề Duệ theo bản năng nắm chặt hai tay thành quyền, phát ra tiếng răng rắc.
Đúng lúc này, thủ lĩnh thị vệ vội vã chạy vào đại điện thông báo.
“Chuyện gì mà kích động như vậy?”
Ánh mắt Hiến Tông Đế lay động, quát lớn hỏi người vừa tới.
“Bẩm Hoàng Thượng, thiên lao… thiên lao… đột nhiên xảy ra đại hỏa, Tần lão gia và Tần phu nhân…”
Thị vệ thở hổn hển nói xong, trong mắt hoảng sợ, lửa vẫn cháy lan tràn, mặc cho bọn họ dùng nước cứu cũng không thể ngăn được lửa cháy.
Còn chưa nói xong, Tần Mộ Dao lập tức cả kinh, nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh, vẻ mặt Mạc Thiếu Khanh cũng kinh dị.
Thời gian hành động theo dự tính của hai người còn chưa tới mà thiên lao lại xảy ra đại hỏa? Đây không nằm trong kế hoạch của bọn họ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hiên Viên Hồng vừa nghe thấy nhắc đến Tần lão gia và Tần phu nhân, theo bản năng nghĩ tới phu thê Tần Tấn, nhớ lại vừa rồi theo lời Hiến Tông Đế là đã đi xa, lúc này, lão nhìn về phía Hiến Tông Đế tìm kiếm.
Thật sự là đi xa sao? Hay là trong chuyện này có ẩn tình khác?
Hiến Tông Đế cũng vì tin tức này mà nhíu mày, thiên lao bảo vệ nghiêm ngặt, sao có thể đột nhiên xảy ra đại hỏa? Chẳng lẽ…
Theo bản năng nhìn về phía Tần Mộ Dao, mà lúc này nàng đã lo lắng chạy ra khỏi đại điện.
“Dao Nhi…”
“Dao Nhi…”
Hai thanh âm không hẹn mà cùng hét lớn, cùng lúc đó, hai thân ảnh cao lớn cũng chạy theo ra ngoài, phía sau Hiên Viên Hồng và Hiến Tông Đế liếc nhau, cũng rất nhanh tiêu sái đi ra khỏi đại điện…
Tần Mộ Dao vừa ra khỏi đại điện, giương mắt nhìn lên trời, phát hiện rõ ràng khoảng không phía trên thiên lao đã bị ánh lửa nhuộm đỏ bừng làm đau đớn hai mắt Tần Mộ Dao.
Giờ này khắc này, lòng nàng đã rối tung, nàng ngầm có dự cảm, trận đại hỏa trong thiên lao này chắc chắn không đơn giản, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Dao Nhi, lên ngựa…”
Thanh âm của Mạc Thiếu Khanh vang lên, Tần Mộ Dao ngước mắt nhìn về chỗ ngồi phía trước hắn, ánh mắt lay động, lập tức đưa tay cho nam nhân đang vươn tay về phía nàng…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.