Chương trước
Chương sau
Trời sáng khí trong, vạn dặm không mây.
Trên thảo nguyên hoang dã, một con ngựa chạy nhanh như điên.
“Chá…”
Tần Mộ Dao quất roi.
Rất nhiều hình ảnh về ba mẹ kiếp trước và phụ mẫu kiếp này lần lượt xuất hiện trong đầu. Tai nạn giao thông của ba mẹ kiếp trước là tiếc nuối lớn nhất của nàng, trong kiếp này nàng thật vất vả một lần nữa có được một gia đình đầy đủ, kéo dài tình thân, nàng không thể để người ta dễ dàng phá hỏng.
Bọn họ là những người nàng phải bảo vệ! Bất luận kẻ nào cũng không thể đụng vào!
Nhưng mà hiện tại nàng lại cảm thấy cực kỳ bất lực, lộ trình xa như vậy, lòng nàng thật sự nóng như lửa đốt!
Đột nhiên, con ngựa đang chạy như điên rống lên một tiếng, vó ngựa lảo đảo. Tần Mộ Dao cả kinh, theo bản năng nắm chặt dây cương. Nhưng, chỉ nhẹ nhàng dùng lực một chút, roẹt một tiếng, Tần Mộ Dao cảm thấy phía sau không ngừng rung lắc, nháy mắt mất đi cân bằng.
“A…”
Tần Mộ Dao kinh hô ra tiếng, nguy hiểm khiến nàng lập tức cảnh giác. Nhưng với tốc độ như điên hiện tại, Tần Mộ Dao thật vất vả cân bằng thân thể, nắm lấy bờm ngựa.
Nàng nên làm cái gì bây giờ?
Tần Mộ Dao cắn chặt răng, mồ hôi làm ướt xiêm y, nàng biết chỉ cần mình buông lỏng tay thì hậu quả không ai nói trước được. Lúc này nguyện vọng sống trong nàng vô cùng mãnh liệt.
Bây giờ phụ mẫu cần nàng, nàng không cho phép bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra với mình. Nàng cần kiên trì! Phải kiên trì!
Lúc Mạc Thiếu Khanh đuổi tới chỗ Tần Mộ Dao, bị hình ảnh trước mắt dọa sợ ngây người. Một nửa thân thể Tần Mộ Dao níu trên lưng ngựa, hai chân trong không khí không có điểm tựa, một tay gắt gao nắm lấy yên ngựa, một tay nắm lấy bờm ngựa, trên tay đã sắp bật máu.
Trong lòng nhất thời cả kinh.
“Dao Nhi, đưa tay cho ta!”
Thanh âm thình lình xuất hiện khiến Tần Mộ Dao có hy vọng, hơi hơi nghiêng đầu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Mạc Thiếu Khanh, trong lòng vui vẻ, như là thấy được cứu tinh.
Nhưng lúc nàng thử vươn tay về phía hắn, ngựa dưới thân tự nhiên sợ hãi nhảy lên, lướt qua vật cản phía trước, lực đạo rất mạnh này hất văng Tần Mộ Dao ra ngoài…
“Dao Nhi…”
Hai tròng mắt Mạc Thiếu Khanh căng thẳng, không nghĩ ngợi gì. Trong lúc chỉ mành treo chuông dùng hết sức ôm Tần Mộ Dao vào trong lòng, lăn lộn vài vòng.
Tần Mộ Dao chỉ cảm thấy một vòm ngực cường kiện rộng lớn, bên tai truyền đến âm thanh rên nhẹ của Mạc Thiếu Khanh, trên thân thể của nàng không chút đau đớn, trong lòng lại bị cái gì đó chạm mạnh.
Hai người thật vất vả ngừng lại, Tần Mộ Dao theo bản năng nhìn xem thân thể Mạc Thiếu Khanh, cẩm y vốn màu trắng đã dính đầy bùn đất, vài nơi còn bị rách nát.
“Dao Nhi, có đau chỗ nào không?”
Điều Mạc Thiếu Khanh quan tâm đầu tiên vẫn là an nguy của Tần Mộ Dao, bất chấp đau đớn trên người mình, nhíu chặt mi, cố nén đau, không muốn nàng nhìn thấy thương thế của mình.
Tay Tần Mộ Dao đang lần xem thương thế của hắn đột nhiên cứng đờ, nhìn thẳng vào hai tròng mắt Mạc Thiếu Khanh, dường như bị một mảnh hồ sâu kia mê hoặc.
“Dao Nhi, rốt cuộc nàng bị làm sao vậy?”
Mạc Thiếu Khanh nghĩ rằng nàng thật sự bị thương, trong lòng càng thêm vội vàng, tự trách bản thân vừa rồi không bảo vệ nàng thật tốt! Vươn hai tay, muốn nhìn xem Dao Nhi rốt cuộc bị thương ở chỗ nào, nhưng lại không biết đặt tay vào đâu!
“Xấu hổ xấu hổ, xấu hổ xấu hổ, ca ca tỷ tỷ lăn lộn xấu hổ xấu hổ…”
Một thanh âm đột nhiên truyền đến, khiến hai người đều ngẩn ra, nhìn về phía tiểu hài tử đang nói chuyện kia, chính xác là một thiếu niên giống tiểu hài tử.
Người nọ trong tay cầm một cái kẹo hồ lô, thân thể thiếu niên nhưng lại khiến người ta có cảm giác hắn vẫn là một tiểu hài tử chưa lớn.
Đột nhiên, mắt hắn sáng lên, kẹo hồ lô trong tay rơi trên mặt đất, giống như là nhìn thấy trân bảo hiếm có đi đến trước mặt hai người, kéo Tần Mộ Dao, đột nhiên ôm lấy thân thể Tần Mộ Dao, hành động liên tiếp khiến người ta không hiểu.
Trong khoảng thời gian ngắn Tần Mộ Dao không biết làm sao, nàng phát hiện chính mình cũng không bài xích cái ôm này, ngược lại mang theo một tia thân thiết.
Người này là ai vậy? Vì sao lại có cảm giác như vậy?
Mạc Thiếu Khanh đang muốn kéo thiếu niên này ra, lại nghe thấy thiếu niên mở miệng.
“Tỷ tỷ, Thiên Nhi rốt cục đã tìm được tỷ, Thiên Nhi tìm đã lâu lắm rồi!”
Tần Mộ Dao ngẩn ra.
Tỷ tỷ? Chẳng lẽ thiếu niên trước mắt là Tần Thiên – đệ đệ của nàng?
Theo bản năng kéo giãn khoảng cách hai người, đánh giá thiếu niên trước mắt, trong trí nhớ không có ấn tượng với người này. Chính là vì đệ đệ của Tần Mộ Dao từ lúc còn rất nhỏ đã rời nhà, tính tuổi, cũng không cách biệt với thiếu niên trước mắt là bao nhiêu.
“Đệ làm sao mà biết ta là tỷ tỷ của đệ?”
Tần Mộ Dao hỏi.
Thiếu niên rút ra một bức hoạ cuộn tròn, mở ra thì thấy, rõ ràng trên bức hoạ cuộn tròn kia chính là dáng vẻ của Tần Mộ Dao, thiếu niên ngây ngốc cười.
“Sư phụ nói, tỷ tỷ chờ Thiên Nhi ở chỗ này, sẽ mang Thiên Nhi về nhà, còn cho đệ bức tranh này, nói nhìn thấy người trong tranh thì đi theo nàng là được rồi. Hiện tại Thiên Nhi thấy, tỷ là tỷ tỷ của Thiên Nhi, Thiên Nhi muốn đi theo tỷ tỷ đi, muốn đi theo tỷ tỷ về nhà!”
Nói xong, lại rúc đầu vào vòng tay Tần Mộ Dao.
Về nhà?
Lời của thiếu niên mềm mại chạm vào đáy lòng Tần Mộ Dao, nàng ôm lại thiếu niên.
Đúng, về nhà! Mặc kệ người trước mắt này có phải Tần Thiên hay không, nàng cũng muốn chạy nhanh về nhà! Phụ mẫu cần nàng!
Nhưng mà, Tần Mộ Dao nhìn dây cương bị chặt đứt trên tay, trong mắt xẹt qua một chút nghi hoặc.
Theo lý thuyết, dây cương sẽ không đứt dễ dàng như vậy mới đúng!
***
Trong phòng, vẻ mặt Tần Mộ Dao nghiêm túc.
“Tiểu thư, tiểu tư phụ trách ở chuồng ngựa đã đến.”
Hồng Anh thấp giọng nói, tuy rằng không biết tiểu thư tìm tiểu tư ở chuồng ngựa có chuyện gì, nhưng nàng biết, tiểu thư làm việc luôn luôn có nguyên nhân của nàng.
Tần Mộ Dao hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn tiểu tư một cái, vuốt ve dây cương bị chặt đứt, nhìn thấy dấu vết bị đứt trơn nhẵn, nàng dường như đã tìm được nguyên do trong đó rồi.
Rõ ràng chính là do có người cắt đứt, chỉ có điều người đó là ai?
“Trừ ngươi ra, ai đã vào chuồng ngựa?”
Ánh mắt Tần Mộ Dao rùng mình.
Là ai hận đến độ muốn nàng phải chết?
Tiểu tư cúi đầu, nơm nớp lo sợ trả lời.
“Tiểu nhân vẫn trông giữ chuồng ngựa, không thấy có người nào khả nghi đến.”
Đột nhiên, hắn như là nghĩ ra điều gì bất thường, hai mắt sáng ngời, giương mắt nhìn Tần Mộ Dao.
“Hôm nay Mạc tiểu thư đi qua, tiểu nhân hỏi nàng có phải muốn dùng ngựa hay không, nàng nói tự mình chọn, bảo tiểu nhân đừng làm phiền nàng. Nhưng về sau nàng lại đi mà không chọn được con ngựa nào!”
Tần Mộ Dao vừa nghe, nháy mắt hiểu được.
Thì ra là thế. Mạc Yên, nữ nhân này quả thực không dịu dàng như nàng ta biểu hiện ở bên ngoài như vậy!
“Tốt lắm, ngươi đi xuống đi!”
Tần Mộ Dao vẫy vẫy tay.
Mạc Yên, nàng nhớ kỹ, nữ nhân này đã gián tiếp hại chết Tần Mộ Dao trước kia, bây giờ lại muốn chọc đến nàng sao?
Nhưng nàng không phải Tần Mộ Dao trước kia, lúc không nên ẩn nhẫn thì sẽ không ẩn nhẫn, lúc nên phản kích nhất định sẽ phản kích!
Ngươi không động đến ta thì ta cũng chả động đến ngươi. Nếu ngươi phạm ta, ta sẽ đáp trả gấp ngàn lần!
Trong mắt xẹt qua một chút sắc bén, Tần Mộ Dao đứng dậy.
“Hồng Anh, chúng ta ra ngoài đi dạo!”
Hồng Anh nhìn ánh mắt nàng chợt lóe, cả người không khỏi rét lạnh, rất nhanh theo sau.
Nàng ẩn ẩn có dự cảm, dường như có người đã gây họa.
Trong phòng Tề Duệ, tiếng đàn du dương truyền ra, chỉ cần vừa nghe có thể cảm giác được người đánh đàn đang có tâm tình thật tốt.
Khóe miệng Tần Mộ Dao khẽ giương lên.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của nàng, nhất định có thể tìm thấy Mạc Yên ở trong này!
Đẩy cửa phòng ra, hai người trong phòng rõ ràng ngẩn ra, giây tiếp theo, có thể nhìn rõ vẻ mặt tương phản giữa bọn họ.
Tề Duệ thật không ngờ Tần Mộ Dao sẽ đến, trong mắt hiện ra một chút kinh hỉ, đang định mở miệng gọi nàng, lại thấy Tần Mộ Dao đi đến trước mặt Mạc Yên, đỉnh mày tuấn tú hơi hơi nhíu lại.
Giây phút Mạc Yên nhìn thấy Tần Mộ Dao, tươi cười trên mặt trong nháy mắt cứng đờ, tiếng đàn đột nhiên ngừng lại.
Nàng ta sao đã trở lại? Lại còn nhìn nàng chằm chằm.
Trong lòng đột nhiên ngẩn ra.
Chẳng lẽ…
Tần Mộ Dao đặt dây cương trong tay lên dao cầm.
“Mạc tiểu thư thật là vui vẻ, chẳng những chơi đàn giỏi, đến ngay cả cách dùng đao cũng xem như rất khá!”
Mạc Yên giật mình, trên mặt lập tức bày ra nụ cười dịu dàng vô hại ngày xưa.
“Tần tiểu thư có ý gì, Yên Nhi không hiểu. Vương gia, Yên Nhi đưa người ra ngoài phơi nắng nhé!”
“Mạc tiểu thư nghe không hiểu sao? Muốn ta nhắc nhở tỉ mỉ cho ngươi sao?”
Khóe miệng Tần Mộ Dao khẽ nhếch lên, như có như không nhìn thoáng qua Tề Duệ. Ý tứ lại không thể rõ hơn được nữa.
Định chơi nàng à, chỉ sợ còn quá non tay!
Quả nhiên, Mạc Yên vừa nghe, tươi cười trên mặt lại một lần nữa cứng đờ, nhìn Tần Mộ Dao, nàng hoàn toàn tin tưởng, nàng ta sẽ nói ra.
Tần Mộ Dao đột nhiên tiến lên bắt lấy cổ tay Mạc Yên, khiến cho Mạc Yên kêu lên hoảng hốt.
“Duệ Vương gia, cho ta mượn Yên Nhi của người một canh giờ.”
Nói xong, còn không chờ hắn trả lời, lôi kéo tay Mạc Yên, hầu như là lôi ra khỏi phòng.
Nam nhân từ đầu tới cuối không nói một câu nào, bị nghi hoặc vây quanh, có chút không hiểu.
Không phải Dao Nhi đến thăm hắn sao?
Trong lòng dâng lên một cảm giác mất mát.
Yên Nhi của hắn?
Nghĩ đến xưng hô vừa rồi của Tần Mộ Dao, trong lòng Tề Duệ đột nhiên phiền chán không thôi.
Cái gì gọi là Yên Nhi của hắn!
***
Trong hoa viên.
Tần Mộ Dao buông Mạc Yên đang thở hổn hển ra.
“Ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?”
Mạc Yên nhìn Tần Mộ Dao đầy cảnh giác, sửa soạn lại y phục đang loạn của mình.
“Vừa rồi nhìn thấy ta không sao đứng trước mặt ngươi, ngươi không phải thực kinh ngạc sao?”
Tần Mộ Dao xoay người nhìn Mạc Yên.
Vì sao bề ngoài nhu nhược như vậy mà trong lòng lại âm ngoan đến thế?
Mạc Yên thừa nhận tầm mắt của nàng ta, ánh mắt lóe ra.
Nàng quả thật không ngờ Tần Mộ Dao lại hoàn hảo vô sự, càng thật không ngờ nàng ta lại biết là mình làm nhanh như vậy!
“Ngươi muốn thế nào?”
Trong mắt Mạc Yên xẹt qua một chút kiên định.
Nếu đã nói ra, nàng cần gì phải giả bộ ngốc? Điều nàng hiện tại lo lắng là Tần Mộ Dao sẽ đem chuyện này nói cho mọi người đều biết, cuối cùng truyền đến tai Tề Duệ, địa vị kia của nàng sẽ nhanh chóng mất đi.
Tần Mộ Dao như là nhìn thấu lòng nàng, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn, vô cùng thân thiết lôi kéo tay Mạc Yên, tinh tế vuốt ve.
“Đừng lo lắng, ta sẽ không làm khó dễ ngươi, dù sao ta cũng không bị thương gì cả, chỉ là rất khó chịu trong lòng thôi, nếu làm vài chuyện khiến ta thích thú, nói không chừng ta sẽ hoàn toàn quên đi chuyện này!”
Cái gì gọi là nham hiểm? Chính là đây!
Nàng sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng ta, vốn biết chắc được yếu điểm lớn nhất của nàng ta nên đã sắp xếp trò chơi này.
Đây gọi là phải trả giá lớn cho việc dám chọc đến nàng!
Mạc Yên nhìn vẻ tươi cười của nàng, nhất thời cảm giác được nhiệt độ không khí quanh mình càng ngày càng lạnh, giống như bị một khối băng vây quanh, lạnh đến tận đáy lòng…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.