Trong Ngự thư phòng, hai người thảo luận cũng không đạt được kết quả gì. Chỉ có điều, trong lòng Tần Mộ Dao đã có quyết định của mình.
Trong cung điện, hai người cùng ăn tối như mọi khi. Trên mặt Tần Mộ Dao vẫn mang theo vẻ tươi cười, ánh mắt không hề rời khỏi Mạc Thiếu Khanh, hình như là muốn khắc hắn vào trong lòng mình vậy.
“Dao Nhi… Hôm nay nàng làm sao vậy? Sao lại khiến người ta có cảm giác là lạ? Là ảo giác của ta sao?”
Mạc Thiếu Khanh gắp cho Tần Mộ Dao những món mà nàng thích ăn nhất, vẻ mặt thân thiết, giống như chỉ có một mình Tần Mộ Dao cần ăn cơm mà thôi. Còn chính hắn thì lại là người hầu hạ nàng vậy.
Tần Mộ Dao đột nhiên giật mình, ánh mắt lóe lên vẻ mất tự nhiên, tránh né ánh mắt tìm kiếm của Mạc Thiếu Khanh, như là sợ liếc mắt nhìn hắn thêm một cái thì sẽ bị hắn nhìn ra tâm tư của mình.
“Đâu có? Sao lại có thể cảm thấy là lạ? Nhất định là ảo giác của chàng rồi!”
Trong lòng Tần Mộ Dao không yên.
Biểu hiện của mình rõ ràng như vậy sao? Hay là Thiếu Khanh quá sâu sắc?
“Là ảo giác của ta thì tốt rồi. Ánh mắt vừa rồi của nàng khiến ta cảm thấy nàng có chuyện gì đó gạt ta!”
Khóe miệng Mạc Thiếu Khanh dâng lên một chút ý cười. Trong đôi mắt khôn khéo hiện lên một tia sắc bén, dường như có thể xuyên thấu lòng người, lại khiến tim Tần Mộ Dao đập dồn.
“Làm sao có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-dai-tieu-thu/2195005/quyen-2-chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.