Chương trước
Chương sau
"Cháu ngoại của Lê Chí Thành? Tôi nhớ ra rồi. Ngày trước, cậu với nhà họ Diệp như nước với lửa. Có điều tôi nghe nói, cậu chết rồi mà?" Lý Trạch Lương có chút nghi ngờ.
"Lâm Thiên tôi sao chết dễ dàng thế được." Lâm Thiên lộ ra một nụ cười trên mặt.
"Ha ha, cậu thanh niên này thú vị đấy. Cậu nói cậu có thể trị bệnh được cho tôi. Vậy nói chút đi, cậu chữa bệnh cho tôi kiểu gì?" Lý Trạch Lương cười nói.
"Không biết Tham mưu Lý đây có biết người tu luyện hay không?" Lâm Thiên hỏi.
"Dĩ nhiên biết. Mới nãy nhìn thân thủ của cậu, có thể cậu cũng là người tu luyện đúng không?" Lý Trạch Lương nói.
Tới được trình độ của Lý Trạch Lương, thì chuyện người tu luyện nhất định là có biết.
"Không sai. Tôi là một tu sĩ."
Lâm Thiên nói chuyện xong còn tiện chân giẫm một cái xuống đất.
"Rắc!"
Gạch dưới đất trong nháy mắt vỡ nát.
"Cao thủ có nội lực!" Lý Trạch Lương cả kinh.
Frank đứng bên cạnh cũng bị dọa sợ đến hết hồn. Mới giẫm chân có một cái mà đã giẩm nát cái sân gạch rồi!
"Theo tôi biết, người tu luyện có nội lực đa phần tuổi tác đã lớn. Cậu trẻ tuổi như vậy mà đã có nội lực, xem ra không hề đơn giản đâu." Lý Trạch Lương thở dài nói.
Ngay sau đó, Lý Trạch Lương khoát khoát tay.
"Tất cả bỏ súng xuống."
Mấy người cảnh vệ chĩa súng vào Lâm Thiên lúc này mới hạ súng xuống, cất đi.
Thấy Lâm Thiên bộc lộ thực lực, Lý Trạch Lương tỏ ra mềm mỏng với Lâm Thiên hơn nhiều. Đến nỗi chuyện mới nãy Lâm Thiên ra tay với người cảnh vệ kia ông cũng không truy cứu nữa. Thế nhưng Frank bên cạnh lại khinh thường nói:
"Đạp bể gạch thì sao chứ? Cũng chỉ là hạng vũ phu thôi, liên quan gì đến việc chữa bệnh được hay không?"
"Tham mưu Lý, người này là?" Lâm Thiên nhìn về phía Frank.
"Giới thiệu với cậu, vị này là bác sĩ tư nhân của tôi, Frank, là bác sĩ nổi tiếng." Lý Trạch Lương nói.
"Hóa ra là bác sĩ nổi tiếng, Thảo nảo toàn tự cho mình là đúng như thế." Lâm Thiên cười một tiếng, tiếp tục nói: "Tham mưu Lý, nước chúng ta có một câu "Y võ tương thông", không biết Tham mưu Lý đã nghe qua hay chưa?"
Lâm Thiên hiểu trong tình cảnh khó khăn như bây giờ, phải làm thế nào để Lý Trạch Lương tin mình, hơn nữa còn đồng ý dùng thuốc của mình. Dẫu sao, thân phận của Lý Trạch Lương cao như vậy nhất định phải phòng ngừa bị người hãm hại. Tất nhiên sẽ không thể nào tùy ý dùng thuốc bậy bạ!

Chỉ có cách dành được sự tin tưởng của Lý Trạch Lương mới có thể khiến ông ta dùng Khư bệnh đan.
"Tất nhiên biết. Có điều tôi đã đi tìm một vài cao thủ giúp đỡ, nhưng bọn họ cũng không có biện pháp gì tốt." Lý Trạch Lương nói.
"Tham mưu Lý, tôi nắm chắc một trăm phần trăm sẽ chữa khỏi bệnh cho ông. Chẳng lẽ ông không mong chữa dứt bệnh sao?" Lâm Thiên mỉm cười nói.
"Ha ha, không gạt cậu, tôi nằm mơ cũng thấy mình được trị dứt bệnh." Lý Trạch Lương cười nói.
Lý Trạch Lương không chỉ có bệnh tim, mà còn bệnh tiểu đường nghiêm trọng, phải dựa vào việc tiêm insulin để duy trỉ cân bằng đường huyết. Mà chích insulin thì tác dụng phụ không nhỏ. Lý Trạch Lương mỗi ngày đều bị cơn đau hành hạ, đau đớn vô cùng, người mắc bệnh đều hiểu cơn đau này. Hơn nữa Lý Trạch Lương cũng có thể cảm nhận được, cơ thể của mình càng ngày càng tệ. Ông cảm giác tiếp tục như vậy sợ rằng mình không sống được lâu.
Lý Trạch Lương tiếp tục nói: "Lâm Thiên, nếu như không chê, thì vào nhà ngồi xuống đã, thế nào?"
Có bệnh vái tứ phương, người bệnh nặng thường mang lo âu, Lý Trạch Lương cũng không ngoại lệ. Dù rằng ông biết bệnh của ông muốn trị tận gốc thì gần như không thể.
Nhưng Lâm Thiên khẳng định như thế thì ông cũng muốn nghe thử một chút xem biện pháp của Lâm Thiên là gì. Sau đó sẽ xuy nghĩ, ít nhất cũng coi như có chút hy vọng.
"Dĩ nhiên." Lâm Thiên cười gật đầu một cái.
Chỉ như vậy, Lâm Thiên được mời vào trong nhà của Lý Trạch Lương.
Nhà của Lý Trạch Lương xây theo phong cách cổ điển pha với chút hiện đại tân tiến rất có ý tứ.
Bên trong phòng tiếp khách.
"Lâm Thiên, cậu nói có thể trị dứt bệnh cho tôi. Nếu như không ngại thì nói thử một chút nghe xem phương pháp trị liệu của cậu là thế nào?" Lý Trạch Lương nói.
"Dựa vào đan dược. Không biết Tham mưu Lý có nghe qua đan dược hay chưa?" Lâm Thiên mở lời.
"Đan dược? Tôi từng đọc được trong sách cổ thì thấy có ghi lại về nó. Có điều theo như tôi biết thì đan dược đã thất truyền từ sớm rồi." Lý Trạch Lương nói.
Lý Trạch Lương yêu thích đọc sách cổ, cho nên cũng từng xem qua ghi chép về đan dược.
"Không, không thất truyền. Chẳng qua mọi người ai cũng cho là nó đã bị thất truyền mà thôi. Tôi luyện chế được đan dược." Lâm Thiên khẽ mỉm cười.
Thật ra mà nói thì Lâm Thiên không luyện ra được đan dược. Đan dược trong tay anh đều là của sư phụ. Nhưng Lâm Thiên không muốn cho người ngoài biết mình được truyền thừa, nên mới nói là tự luyện ra. Như vậy là tốt nhất.
Dĩ nhiên, sách đan dược mà Lâm Thiên có được cũng ghi lại cách luyện đan. Lâm Thiên nếu muốn học luyện đan thì không phải là không thể. Chẳng qua học tập thì cần nhiều thời gian, bây giờ vẫn chưa thể học được.
"Cậu biết điều chế đan dược? Cậu...cậu không đùa với tôi chứ?" Lý Trạch Lương tõ ra kinh hãi vô cùng.
Qua những ghi chép còn lại trong sách cổ, Lý Trạch Lương biết được sự lợi hại của đan dược. Lý Trạch Lương còn từng bùi ngùi xúc động, thứ lợi hại như vậy mà bị thất truyền, thật là một tổn thất lớn đối với nước nhà.
"Làm sao tôi dám nói đùa với Tham mưu Lý chứ?" Lâm Thiên cười nói,

Ngay sau đó, Lâm Thiên lấy một viên Khư bệnh đan ra.
"Tham mưu Lý, đây là một viên đan dược có tên là Khư bệnh đan có thể trị bách bệnh. Đừng nói là bệnh tim, bệnh tiểu đường, đến cả ung thư thời kỳ cuối cũng có thể chữa khỏi." Lâm Thiên nói.
"Ồ? Cậu Lâm Thiên, đó là đan dược đấy sao? Có thể cho tôi xem được hay không?" Lý Trạch Lương tỏ ra vô cùng hứng thú.
Nghe được Lâm Thiên biết luyện đan thuốc, thái độ của Lý Trạch Lương khi nói chuyện với Lâm Thiên càng thêm thân thiết. Ông biết nếu như Lâm Thiên thực sự là bậc thầy luyện đan, vậy thì thân phận tuyệt đối không thể xem thường!
"Dĩ nhiên."
Lâm Thiên đưa viên thuốc qua cho cảnh vệ của Lý Trạch Lương, sau đó truyền cho ông ta. Lúc này, Frank đứng bên cạnh giễu cợt nói: "Một viên thuốc đen thùi lùi mà có thể trị được bách bệnh? Ngay cả bệnh nan y cũng trị được? Tôi theo nghề y đã bao năm, đây là câu nói buồn cười nhất mà tôi từng được nghe đó. Tham mưu Lý, đây rõ ràng là một tên giang hồ lừa bịp."
Hiển nhiên Frank không tin viên Khư bệnh đan trong tay Lâm Thiên có thể trị bách bệnh.
"Ông không biết là do kiến thức của ông nông cạn, không hiểu được tinh hoa của nước chúng tôi." Lâm Thiên cười lạnh nói.
Kỹ thuật luyện đan này, quả thật có liên hệ mật thiết với lịch sử y học nước này. Lúc trước ở bên ngoài, Frank mở miệng giễu cợt Lâm Thiên, nói Lâm Thiên mạnh miệng, nói Lâm Thiên chẳng qua chỉ là một tên vũ phu. Với những lời này, trong lòng Lâm Thiên cũng có chút khó chịu, chẳng qua là lười rạch ròi với ông ta mà thôi.
Làm Lâm Thiên khó chịu nhất chính là việc ông ta cản trở Lý Trạch Lương tin tưởng mình.
"Cái gì? Kiến thức của tôi thiển cận? Frank tôi không phải là loại ba hoa khoác lác. Trong giới y học tôi cũng có chút danh tiếng, thế mà cậu dám nói tôi kiến thức nông cạn, thiển cận?" Frank giễu cợt, cười rồi nói tiếp: "Tinh hoa cái gì chứ thật buồn cười. Cho tới bây giờ tôi vẫn không hiểu nổi cái gì mà thuốc Nam thuốc Bắc cả thuật trị liệu của các người. Lạc hậu biết bao nhiêu khi so với nước chúng ta. Chẳng lẽ trong lòng cậu không rõ à?"
"Hơn nữa, bây giờ bệnh viện của các cậu cũng chẳng phải là bệnh viện Tây y à? Nếu cái gọi là y học cổ truyền của các cậu có lợi hại thật thì sao người dân các cậu mắc bệnh lại chạy hết ra nước ngoài chữa vậy? Thứ cho tôi nói thẳng, y học cổ truyền là rác!"
Có thể nhìn ra được, Frank là người vô cùng kiêu ngạo. Cho người ta cảm giác ông ta viện rằng mình là người nước ngoài, có càm giác ưu việt hơn. Ông ta không chỉ xúc phạm đến nước bạn, mà còn xúc phạm đến cả văn hóa của nước bạn nữa. Thậm chí trong lời nói của ông ta cũng cảm nhận được dường như ông ta cũng xem thường cả cái dân tộc này.
"Ông cuồng ngôn quá rồi đấy!" Lâm Thiên híp mắt nhìn ông ta.
"Tôi không cuồng ngôn. Tôi đang nói sự thật." Frank cười nói.
Lúc này, Lý Trạch Lương đang quan sát viên đan dược kia của Lâm Thiên. Lúc đầu là quan sát xung quanh, sau thì ngửi một cái.
"Đều là đan dược ghi lại trong sách cổ, lại có chút không giống." Lý Trạch Lương lẩm bẩm nói.
Song, Lý Trạch Lương cũng chỉ xem qua về đan dược được ghi chép lại trong sách cổ mà thôi, chứ chưa được tận mắt thấy. Ông cũng không dám xác định đây có phải đúng thật là viên đan dược trong sách nói hay không.
"Tham mưu Lý, chỉ cần ông ăn viên đan dược này vào thì có thể không cần thuốc cũng hết sạch bệnh. Ông cứ thử mà xem!" Lâm Thiên nói.
Sau khi Frank nghe vậy, liền vội vàng can ngăn: "Tham mưu Lý không được uống. Viên thuốc này không rõ lai lịch, nếu lỡ như là độc thì biết làm sao?"
Nghe nói như vậy, Lâm Thiên nhướn mày một cái.
Lý Trạch Lương nghe vậy cũng chùn lòng do dự. Ông có nên tin Lâm Thiên hay không? Đây cũng là vấn đề ông phải cân nhắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.