“Chuyện liên quan tới cậu Phạm Nhật Long?” Ở Kim Đô, Phạm Nhật Long là một người nổi tiếng, là một người có tiếng, những phóng viên này nghe thấy là Phạm Nhật Long thì đều nhao nhao đi theo. Lâm Thiên dẫn đám phóng viên đi vào phòng nghỉ sát vách phòng tiệc. “Mọi người nghe kìa, trong kia có tiếng gì vậy?” “Cái tiếng này hình như là tiếng nam nữ làm chuyện đó!” ... Mấy người phóng viên này đứng ở cửa ra vào đã nghe thấy những âm thanh từ trong phòng nghỉ truyền ra. Nhất là tiếng phụ nữ kêu cực kỳ vang dội. Lâm Thiên lấy điện thoại di động ra, đi tới mở chế độ quay video ra, sau đó vẫy tay: “Lang Hải, phá cửa!” Lang Hải cười gật đầu, sau đó đạp thẳng một cước vào cửa. “Ầm!” Một tiếng động rất lớn vang lên, cửa phòng bị đạp bay. Lâm Thiên dẫn Lang Hải và những phóng viên cùng các thợ quay phim xông vào phòng nghỉ. Đập vào mắt mọi người là một cảnh cực kỳ khó coi, chỉ thấy Phạm Nhật Long đang lâm trận cùng với một người phụ nữ trung niên. Mọi người nhìn kỹ thì thấy người phụ nữ trung niên kia vừa béo lại vừa xấu. “Mẹ nó! Thật sự là cậu Phạm Nhật Long kìa!” “Đúng là không ngờ cậu Phạm Nhật Long lại thích kiểu người như này?” “Khẩu vị của cậu Phạm Nhật Long mặn thật đấy!” .... Tất cả mọi người kinh ngạc cảm thán không ngừng. Những thợ quay phim cũng không hề nhàn rỗi mà quay lại cảnh trước mặt, Lâm Thiên cũng dùng điện thoại quay phim lại. “A a!” Bác gái nhân viên quét dọn nhìn thấy một đám người xông vào thì sợ hãi kêu lớn. Phạm Nhật Long ngẩng đầu lên nhìn, lúc nhìn thấy một đám phóng viên và thợ quay phim, mặt anh ta bèn tái nhợt đi chỉ trong nháy mắt, anh ta giật mình kêu lên, thậm chí là bị dọa đến mức suy sụp... “Quay cái gì mà quay? Mẹ kiếp tắt hết đi cho tôi!!! Nếu không tôi giết chết mấy người!” Phạm Nhật Long điên cuồng rống to. Dù thế nào thì Phạm Nhật Long cũng không ngờ được đột nhiên lại có người xông vào! Anh ta biết rất rõ, nếu như chuyện này bị phát hiện, bị lộ ra ngoài thì mặt mũi của anh ta sẽ bị vứt sạch tới nhà bà ngoại! Nghe thấy thế, những thợ quay phim này đều lập tức đóng máy quay lại, dù sao Phạm Nhật Long cũng là con trai trưởng nhà họ Phạm . Mà dù sao bọn họ cũng đã quay được hình ảnh nóng hổi vừa rồi. Nhưng Lâm Thiên lại chẳng e ngại gì, anh vẫn cầm điện thoại quay như thường. Lúc này, Phạm Nhật Long trùm quần áo vào rồi đứng dậy. Anh ta định thần nhìn lại, người đứng trước cùng là Lâm Thiên, hơn nữa anh còn đang quay anh ta. “Phạm Nhật Long, không ngờ khẩu vị của anh lại tốt như thế, thế này mà anh cũng xuống tay được, bái phục! Bái phục!” Lâm Thiên cười cười và giơ ngón tay cái lên. “Lâm Thiên! Mày dẫn bọn họ vào đây đúng không?! Con mẹ nó tao giết mày!” Phạm Nhật Long thẹn quá hóa giận, vọt tới phía Lâm Thiên! “Bụp!”
Lang Hải tiến lên ngăn một đấm này lại thay Lâm Thiên. “Phạm Nhật Long, đây là anh ra tay trước đấy nhé, Lang Hải, đánh anh ta!” Lâm Thiên nói to. Lang Hải gật đầu, sau đó đánh nhau với Phạm Nhật Long. “Ầm ầm ầm!” Hai người đánh nhau vô cùng dữ dội, mặc dù Phạm Nhật Long lợi hại nhưng so với Lang Hải thì vẫn là tuổi còn trẻ, quá non nớt. Đánh nhau chưa được bao lâu, Phạm Nhật Long liên tục bị đánh. “Bụp!” Lang Hải lại đấm trúng Phạm Nhật Long, đánh anh ta ngã trên mặt đất. Lần này, sau khi Phạm Nhật Long đứng dậy thì không xông lên đánh nhau với Lang Hải nữa, vì anh ta biết rất rõ mình không thể đánh lại Lang Hải. Nhưng giờ phút này mặt mũi Phạm Nhật Long xanh xanh tím tím, lửa giận trong hai con ngươi anh ta bùng cháy còn cao hơn cả lò lửa, gân xanh trên huyệt thái dương đều nổi hết lên! Có thể tưởng tượng lúc này Phạm Nhật Long sắp tức tới mức nổ tung rồi. “Lâm Thiên, mày... Không ngờ mày lại lừa tao như thế, nhất định tao sẽ khiến mày phải trả giá đắt, nhất định!!!” Phạm Nhật Long điên cuồng gào thét với Lâm Thiên như một con thú hoang đã mất lý trí. “Phạm Nhật Long, muốn giết tôi lắm đúng không? Tôi rất thích cái dáng vẻ không ưa tôi nhưng lại không thể làm gì được này của anh, khiến tôi phải trả giá đắt? Tôi chờ!” Lâm Thiên vừa cười vừa nói. Mối thù giữa Lâm Thiên và Phạm Nhật Long đã thành mối thù truyền kiếp. Cho nên, dù có thêm hay bớt thù hận thì đối với Lâm Thiên mà nói cũng chẳng có gì khác nhau. Sau đó, Lâm Thiên giơ chiếc điện thoại trong tay lên. “Phạm Nhật Long, tôi đã quay video cảnh lúc nãy lại rồi, cho dù nhà họ Phạm có bản lĩnh thì có thể khiến những phóng viên này xóa video, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không xóa, tôi sẽ cân nhắc có nên tung cái video này ra ngoài không.” “Tôi nghĩ... Cái video này vừa bị tung lên, chỉ e là thanh danh của Phạm Nhật Long anh ở Kim Đô sẽ mất sạch.” Nói xong, Lâm Thiên bèn quay người đi ra ngoài. Mấy người phóng viên và thợ quay phim đâu dám ở lại tiếp chứ? Bọn họ cũng quay người rời đi theo Lâm Thiên. “Lâm Thiên, tao nhất định sẽ giết mày! Giết mày!” Tiếng Phạm Nhật Long điên cuồng rống gào truyền ra từ phòng nghỉ. Trong phòng nghỉ. Bác gái nhân viên quét dọn đi tới trước mặt Phạm Nhật Long. “Trai đẹp, cậu đừng nổi giận nữa, vừa nãy tôi vẫn chưa thỏa mãn, chi bằng... Chúng ta tiếp tục đi!” Bác gái nhân viên quét dọn vừa nói, vừa dựa vào bờ vai Phạm Nhật Long. Phạm Nhật Long giơ tay lên, kẹp cổ bác gái nhân viên quét dọn, lửa giận trong mắt anh ta càng bùng cháy dữ dội. “Còn tiếp tục? Bà đi chết đi cho tôi!” Phạm Nhật Long nghiến răng nghiến lợi nói câu đó, rồi dùng lực. “Rắc!” Cổ của bác gái nhân viên quét dọn bị bóp gãy, không còn thở nữa. Bác gái nhân viên quét dọn đến chết cũng không hiểu có chuyện gì đang xảy ra! ...
Sau khi rời khỏi phòng nghỉ, Lâm Thiên liền quay trở lại bữa tiệc. Giờ phút này, trong lòng Lâm Thiên cực kỳ vui sướng, cuối cùng hôm nay anh cũng chỉnh đốn được Phạm Nhật Long một lần, phát tiết sự bất mãn trong lòng. Cái tay bị Phạm Nhật Long bóp lúc trước đến giờ vẫn còn sưng đỏ đau nhức. “Anh Thiên, chỉ cần anh tung cái video vừa nãy ra ngoài thì chắc chắn Phạm Nhật Long sẽ thân bại danh liệt!” Lang Hải nói. “Cái video trước tiên không vội tung lên, đây chính là một con át chủ bài, cứ nắm giữ trong tay đã, không chừng có thể phát huy tác dụng lớn.” Lâm Thiên nói. Sau đó bữa tiệc lại tiến hành đấu giá từ thiện, đấu giá được đều sẽ quyên góp cho vùng núi nghèo khó. Sau khi đấu giá từ thiện kết thúc chính là tiệc rượu từ thiện buổi trưa. Bữa tiệc buổi trưa, có rất nhiều con cá lớn trong giới kinh doanh chính trị ở Kim Đô tới mời rượu ông ngoại, ông ngoại nhân cơ hội này giới thiệu Lâm Thiên với bọn họ, mấy ông chủ này cũng tặng cho Lâm Thiên một đống hàng hiệu, còn tặng cho anh cả thẻ hội viên. Về phần Phạm Nhật Long, sau chuyện quay video, anh ta không quay lại nơi tổ chức tiệc nữa. Khi bữa tiệc rượu từ thiện kết thúc đã là buổi chiều. Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lâm Thiên bèn lái xe quay về căn biệt thự ven hồ của mình. Dù sao Như Tuyết cũng đang ở trong biệt thự chờ mình. Sau khi quay lại biệt thự, vốn dĩ Lâm Thiên đã lên kế hoạch buổi chiều sẽ dẫn cô đi chơi một vòng. Ngày mai phải đưa cô ấy về thành phố Bảo Thạnh đi học, nhưng Như Tuyết lại nói bác của cô ấy cũng đang ở Kim Đô. Bác Như Tuyết biết cô ấy tới Kim Đô bèn gọi điện cho Như Tuyết, bảo Như Tuyết tới nhà bác chơi một chút. Như Tuyết nói, quan hệ giữa nhà cô ấy và nhà bác gái rất bình thường, nhưng vì là họ hàng thân thích nên cô ấy vẫn đồng ý. Lâm Thiên nói để anh đi cùng với Như Tuyết. Trong gara của biệt thự. “Tuyết, lên xe đi!” Lâm Thiên mở cửa xe bên ghế phụ của chiếc xe Porsche ra. “Lâm Thiên, xe này đắt tiền quá, nếu lái xe này tới bác em sẽ hiểu nhầm em được đại gia bao nuôi đấy, hay là... chúng ta khiêm tốn một chút đi.” Như Tuyết nói. Như Tuyết không phải kiểu con gái thích khoe khoang lộ liễu. “Được, vậy lái chiếc Volkswagen Phaeton này đi.” Lâm Thiên chỉ chỉ chiếc xe Volkswagen Phaeton bên cạnh. Chiếc Volkswagen Phaeton dù sao cũng là chiếc xe hơn ba trăm tỉ, mặc dù không có chiếc xe thể thao nào khoa trương như vậy nhưng nếu lái nó ra ngoài thì cũng không đến mức mất mặt. Đầu chiếc xe Volkswagen Phaeton còn có vết va chạm, Lâm Thiên cũng lười đi sửa, dù sao cũng anh cũng không hay lái chiếc xe này. Thế là, Lâm Thiên lái chiếc xe Volkswagen Phaeton này chở Như Tuyết tới nhà bác cô ấy. Nửa tiếng sau, Lâm Thiên đi vào một khu biệt thự liền kề cao cấp. Trước một căn biệt thự liền kề. “Lâm Thiên, đây chính là nhà bác em, đây cũng là lần đầu tiên em tới đây.” Như Tuyết nói. “Căn biệt thự liền kề này tốt xấu gì cũng phải mấy tỉ đấy? Có vẻ nhà bác em rất giàu nhỉ.” Lâm Thiên cảm thán nói. “Nhà bác em mở một cái nhà máy, đúng là rất giàu.” Như Tuyết gật đầu. Như Tuyết ngừng một chút rồi lại nói: “Nhưng lúc mẹ em bị bệnh, em hỏi mượn bọn họ ba trăm năm mươi triệu nhưng bọn họ lại không cho, nói là vừa mua nhà nên chẳng có tiền nữa.” “Ồ?” Lâm Thiên nhướng mày. Lúc mẹ Như Tuyết bị bệnh, Lâm Thiên đã đưa tiền cho cô, Lâm Thiên không ngờ Như Tuyết có người thân giàu có như thế mà lại thấy chết không cứu. Chỉ với chuyện này thôi cũng khiến ấn tượng của Lâm Thiên về cả nhà người bác chưa từng gặp mặt của Như Tuyết giảm xuống rất nhiều. “Đã thế thì em còn tới gặp cái loại người thân này làm gì?” Lâm Thiên khó hiểu nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]