“Cậu chủ Lâm Thiên, cậu… cậu không thể đổ oan cho người tốt, nói có sách mách thì phải có chứng, tôi nói Lê Văn Hải nhà tôi vô tội không có nghĩa là tôi dính líu vào chuyện này, cậu đừng đổ thừa người tốt.” Lê Hằng không mấy vui vẻ nói. Lê Hằng vốn là một con cáo già nên khả năng diễn xuất không hề giả trân chút nào. “Ông không nhận cũng không sao, tương lai còn dài, chúng ta đi! Ngay! Thôi!” Lâm Thiên trừng mắt nhìn Lê Hằng, hùng hổ từng chữ từng câu. Lê Hằng sau đó bị ánh mắt của Lâm Thiên làm cho sợ hãi, ánh mắt này thật sự quá đáng sợ, nó không giống như ánh mắt của một thanh niên 22 tuổi bình thường. Tất cả những gì Lâm Thiên làm hôm nay, dù có là Lê Chí Thành cũng không ngăn cản được anh ta, ông ta biết hôm qua Lâm Thiên chịu sự uất ức, đến hôm nay chân tướng đã rõ ràng, Lâm Thiên muốn trút hết nỗi oan ức đó. Lê Chí Thành cảm thấy mọi thứ đã đâu vào đấy, xua tay. “Chuyện xảy ra hôm nay thì cũng đã qua rồi, thế thì tôi xin tuyên bố quyết định của tôi, cắt chức giám đốc của Lê Văn Hải, Lâm Thiên lên làm Phó giám đốc Tập đoàn Tỉnh Xuyên.” Vừa dứt lời, ở phía dưới, tiếng vỗ tay rôm rả không ngớt. Không một ai đứng lên phản đối, cũng chẳng có ai đứng lên nói giúp Lê Văn Hải. Tất cả những người trong hội trường lúc này đều hiểu rõ, từ nay về sau quyền hành trong Tập đoàn nghiễm nhiên về tay Lâm Thiên, còn về phần Lê Văn Hải e là khó có thể cạnh tranh ảnh hưởng. Hội nghị kết thúc, ông Lê yêu cầu Lâm Thiên về phòng làm việc của mình, sau đó ông cũng rời hội trường. Trong phòng làm việc. Sau khi tất cả mọi người rời đi, rất nhiều người trong hội đồng quản trị tới bên Lâm Thiên. “Cậu Lâm, tôi tên Phùng Tiến Tài là giám đốc nhân sự của tập đoàn, sau này cậu cần gì cứ nói tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.” “Cậu Lâm, tôi là giám đốc kỹ thuật của Tập đoàn, sau này phiền cậu giúp đỡ”. “Cậu Lâm, còn tôi là giám đốc điều hành của Tập đoàn, từ nay về sau xin nghe cậu, hết lòng trung thành với cậu.” “Cậu Lâm, tôi là...!”. ... Trong một lúc, rất nhiều giám đốc cấp cao trong hội đồng quản trị lũ lượt kéo tới bên Lâm Thiên, bày tỏ sự chào hỏi, nương nhờ. Trước đây khi mà Lâm Thiên và Lê Văn Hải đối đầu với nhau, những vị này hoàn toàn không đứng về phe nào. Bây giờ đã quá rõ ràng, ưu thê hoàn toàn về tay Lâm Thiên, bọn họ đương nhiên ngả mũ theo để tránh trở thành mục tiêu của Lâm Thiên sau này. Lâm Thiên mỉm cười, vui vẻ trả lời từng người một. Trước đây Lâm Thiên bị cô độc trong Tập đoàn, có được sự hậu thuẫn như ngày hôm nay của các lãnh đạo, giám đốc cấp cao, đương nhiên anh ta nhận hết. Lê Văn Linh vốn là người trong dòng dõi họ Lê, anh ta rất một lòng với Lê Văn Hải. “Lâm thiếu gia, tôi là Lê Văn Linh, trước đây có mắt không tròng thường xuyên chống đối Lâm thiếu gia, giờ tôi hối hận vô cùng. Tôi sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho Lâm thiếu gia để chuộc lại lỗi lầm của mình trước đây”. Lê Văn Linh nịnh hót. “Lê Văn Linh! Mày...!” Cách đó không xa, giám đốc tài vụ tập đoàn Lê Hằng cùng nhiều người trong dòng tộc họ Lê vô cùng tức giận khi trông thấy bộ dạng nịnh hót của Lê Văn Linh. Lúc này, Tổng giám đốc tập đoàn Đỗ Nam Trung cũng tới diện kiến Lâm Thiên. “Cậu Lâm, chúc mừng cậu được thăng chức Phó giám đốc, sau này làm việc nhất định giúp đỡ.” Đỗ Nam Trung mỉm cười. “Bác Trung quá khen, Bác là trụ cột của công ty, làm ở đây biết bao nhiêu năm, dày dặn kinh nghiệm, đã dốc hết mình làm việc cùng ông ngoại cháu, sau này hy vọng Bác giúp đỡ con nhiều hơn mới phải.”
Đỗ Nam Trung không chỉ là trụ cột của tập đoàn, ông còn là người được ông Lê tin tưởng nhất. Là người có địa vị cao nhất trong tập đoàn, xét về lý, ông đương nhiên rất có năng lực và là người vô cùng xuất chúng. Mọi người đều ngầm bày tỏ sự vui vẻ, ngay cả Đỗ Nam Trung cũng chủ động tới chúc mừng Lâm Thiên. Lê Hằng cùng những người trong phe nhìn thấy cảnh tượng này sắc càng lộ vẻ khó chịu. ... Sau hội nghị, Lâm Thiên liền báo tin vui cho Lâm Mộc Thanh và Chu Ân. Hai người nghe tin Lê Văn Hải bị cách chức, Lâm Thiên được thăng chức phó giám đốc Tập đoàn Tỉnh Xuyên vô cùng mừng rỡ. Bây giờ cái gai trong mắt đã bị loại bỏ, Lâm Thiên thêm một lần nữa bày tỏ mong muốn Chu Ân về Tập đoàn Tỉnh Xuyên giúp sức, Chu Ân đồng ý và hứa sau khi mẹ cô ra viện cô sẽ đến Tập đoàn làm việc. Trong văn phòng làm việc của ông Lê. Lâm Thiên đẩy cửa bước vào. “Cháu đến rồi à, ngồi xuống đây!” Lê Chí Thành mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thiên. Lâm Thiên đi thẳng một mạch vào bên trong, ngồi đối diện Lê Chí Thành. “Cháu à, sự việc lần này đã khiến cháu phải chịu oan ức rồi.” Lê Chí Thành âu yếm. “Không sao đâu ông Ngoại, chỉ là một chút oan ức, cháu chịu được. Với lại nhờ chuyện này mà cháu được tích thêm kinh nghiệm và coi như được rèn luyện thêm.” Lâm Thiên nói. “Cháu nghĩ được như vậy là tốt.” Lê Chí Thành gật đầu mãn ý. Ngẫm một hồi, Lê Chí Thành lại nói: “Chiều nay tan làm, Ngoại dẫn con đi gặp một người.” “Dạ? Gặp ai cơ?” Lâm Thiên tò mò. Lâm Thiên nghĩ, chính ông muốn mình gặp thì hẳn không phải là người bình thường. “Trước đây ngoại đã từng nói với cháu, sở dĩ ông có được như ngày hôm nay là nhờ có người chống lưng, hôm nay ông muốn đưa cháu tới gặp người đó, trước để thăm hỏi làm quen, sau có gì thì còn nương nhờ.” Lê Chí Thành nói. “Cháu hiểu rồi ông ngoại.” Lâm Thiên háo hức, trông đợi cuộc gặp. Với cả ông Lê Chí Thành cũng muốn đến gặp người đã hậu thuẫn cho mình, điều này đã quá rõ ràng. Ông ta muốn Tập đoàn Tỉnh Xuyên về tay gia tộc mình. “Mấy hôm sau đó còn có tiệc rượu, những người có mặt đều là những nhân vật nổi tiếng Kim Đô, hôm đó ngoại cũng sẽ dẫn cháu theo, để cháu giao lưu cùng mọi người cho biết đây biết đó.” Lê Chí Thành nói. Ông ta làm những việc này tất cả là vì muốn tốt cho Lâm Thiên. “Dạ.” Lâm Thiên gật đầu. “Cháu trai, giờ vẫn còn sớm, cháu đi mua ít đồ mặc cho nó ngay ngắn lịch sự. Hôm nay đi gặp quý nhân, sao lại có thể mặc mấy bộ đồ như này được.” Lê Chí Thành cười to. “Haiz! cháu biết rồi.” Lâm Thiên lúng túng gãi đầu. Bình thường Lâm Thiên ăn mặc khá xuề xoà. Rời khỏi công ty, Lâm Thiên định tự mình lái xe đi thẳng về hướng chợ. Nhưng vì ông Lê muốn tự tay lựa quần áo cho Lâm Thiên, anh ta đành đưa Lê Chí Thành theo. Trong xe.
Lâm Thiên vừa lái xe, vừa nghe nhạc. Mới đây, trên thị trường âm nhạc xuất hiện một ca sĩ mới nổi, cô nàng nhanh chóng nổi đình nổi đám chỉ với một ca khúc. Ra mắt không lâu, ca khúc đã đạt hơn 100 triệu lượt nghe trên các nền tảng âm nhạc lớn trong nước. Cô ấy chính là đại mỹ nhân Tố Uyên. Bài hát mới ra này cũng là một câu chuyện, đây là bài hát "Fake Love Comes True", cô muốn dành tặng tất cả mọi người! “Tố Uyên?” Khi nghe thấy tên Tố Uyên, Lâm Thiên bỗng giật mình. Mối tình đầu của anh chính là mối tình thời học trò với cô bạn tên Tố Uyên, cái tên in sâu trong tâm trí anh. Chỉ là trước đây Tố Uyên muốn rời khỏi thành phố Bảo Thạnh để đến thủ đô theo đuổi ước mơ, kể từ đó về sau Lâm Thiên không có chút tin tức gì về cô. “Chắc cũng chỉ là trùng họ trùng tên thôi.” Lê Chí Thành lắc đầu. Lúc này, radio đang phát bài mới của Tố Uyên (Fake Love Comes True). “Đây là... Đây là Tố Uyên! Đúng! Chính là cô ấy!” Nghe tiếng nhạc, Lâm Thiên chợt bồi hồi. Lâm Thiên có thể chắc chắn khẳng định giọng hát này chính là của Tố Uyên. “Tố Uyên thực sự đã bước vào Showbiz rồi, lẽ nào ước mơ năm đó mà cô ấy nói muốn theo đuổi chính là đây sao?” Lâm Thiên lẩm bẩm. Lời bài hát rất hay, giai điệu cực kỳ bắt tai, bài hát như kể về câu chuyện đầy thê lương. Chỉ là...Người con trai trong bài hát sao lại giống Lâm Thiên đến vậy. Lâm Thiên tấp xe bên đường, móc điện thoại ra, tìm tên Tố Uyên trong danh bạ. Do dự vài giây, Lâm Thiên nhấc máy lên gọi. “Xin lỗi! Số máy quý khách vừa gọi không đúng, xin vui lòng kiểm tra lại, chân thành cảm ơn!” điện thoại báo lỗi, không liên lạc được. “Không đúng sao? Lẽ nào cô ấy đổi số rồi? Cũng đúng, người ta bây giờ là ca sĩ nổi tiếng rồi.” Lâm Thiên gượng cười. Người con gái anh từng yêu, bây giờ ngay cả việc liên lạc cũng không được. Im lặng một lúc, Lâm Thiên lẩm bẩm: “Mỗi người đều có sự lựa chọn riêng cho mình, cô ấy đã tìm được ước và con đường riêng của mình, thôi thì chúc cô ấy thành công.” Sau đó, anh để bài Fake Love Comes True ở chế độ lặp lại, khởi động xe, đi thẳng về phía trước. Dù bây giờ gặp thì cũng không gặp được, gọi cũng không liên lạc, nhưng ít ra cũng được nghe giọng hát của cô ấy. 20 phút sau. Tại chợ lớn. Đây là nơi buôn bán đông đúc, người xe lui tới rất tấp nập. Lâm Thiên lái xe đến bãi đỗ xe. Anh ta đi lòng vòng trong bãi nhưng không tìm được chỗ đỗ xe. “Uây! Cuối cùng cũng tìm được rồi.” Loanh quanh vài vòng, cuối cùng Lâm Thiên cũng tìm được chỗ đậu xe, Lâm Thiên lập tức quay đầu lái xe vào chỗ đậu xe, tuy nhiên lần đầu tiên có chút chệch choạc, Lâm Thiên lại đi ra, lại lái vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]