Chương trước
Chương sau
"Hừ, đã không có bản lĩnh còn dám xen vào việc của người khác, đúng là muốn chết!" Vẻ mặt của ba người đàn ông tràn đầy khinh thường.
"Mấy người... Mấy người chờ đấy!"
Sau khi Lê Văn Hải khóc nức nở nói xong câu đó, lập tức xoay người chạy ra khỏi nhà ăn.
Ba người đàn ông này lại quay đầu nhìn về phía Chu Ân.
"Người đẹp, hiện tại bọn anh không muốn nói nhiều lời với em nữa, mau đi theo bọn anh!"
Người đàn ông mặt rỗ lôi ra con dao Switchblade kề lên cổ của Chu Ân.
Dù sao Chu Ân cũng là con gái, sau khi cảm nhận được lưỡi dao Switchblade lạnh như băng, sắc mặt cô ta đã trở nên trắng bệch, trong mắt cô ta tràn ngập sự sợ hãi, hai tay cũng run rẩy nhè nhẹ.
Chu Ân biết rằng nếu bây giờ cô ta đi cùng ba người này, hậu quả tuyệt đối sẽ thảm thiết đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng bây giờ dao đã cứa lên cổ cô ta, khiến cô ta không thể đưa ra lựa chọn.
Nói cách khác, hiện tại cho dù Chu Ân đưa ra lựa chọn nào cũng đều là đường chết!
"Dừng tay!"
Một giọng quát lớn đầy sắc bén chợt vang lên.
Chu Ân vừa ngẩng đầu đã thấy Lâm Thiên đến gần.
"Ui, lại một người không sợ chết muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Vậy anh trai đây sẽ thỏa mãn mày!"
Người đàn ông mặt rỗ vừa nói vừa cầm con dao Switchblade nhằm phía Lâm Thiên và Thạch Hàn, đâm thẳng tới chỗ hai người bọn họ.
"Bộp!"
Thạch Hàn ôm giữ chặt cổ tay anh ta, sau đó dùng lực vặn.
"Răng rắc!"
"AAA!"
Một tiếng tiếng hét thảm thiết, thê lương vang vọng cả nhà ăn, tay của người đàn ông mặt rỗ bị Thạch Hàn vặn gãy!
Hai người đàn ông còn lại thấy thế, cũng vọt lên.
"Rầm rầm!"
Thạch Hàn dùng chân đá hai cái, hai người này lập tức bị đá quỳ rạp trên mặt đất. Hai người đàn ông ôm bụng, sắc mặt tái nhợt vô cùng, hô hấp khó khăn, không đứng dậy được.
Trình độ của ba người này còn không đủ để nhét kẽ răng cho Thạch Hàn!
"Chu Ân, cô có bị làm sao không?" Lâm Thiên vọt tới trước mặt Chu Ân.
"Tôi... Tôi..."
Sắc mặt của Chu Ân tái nhợt. Cô ta vẫn còn có chút sợ hãi, vừa rồi con dao kề sát cổ cô ta thật sự đã dọa cô ta sợ gần chết.
"Đừng sợ, hiện tại cô không sao rồi." Lâm Thiên đỡ cô ta đứng vững.
"Hay thế này đi, để tôi đưa cô trở về!"
Lâm Thiên nâng Chu Ân đi ra bên ngoài.
...
Bên kia.
Sau khi Lê Văn Hải bị đánh thảm đến mức mất mặt chạy ra khỏi nhà ăn, anh ta cảm thấy oan ức, định chuẩn bị gọi điện thoại cho Lê Hằng, hỏi Lê Hằng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nói diễn kịch như trong kịch bản mà sao lại biến thành này?

Đúng lúc này, bốn gã đàn ông từ xa vội vã đi tới.
"Ngài Lê, sao ngài lại ở ngoài này?" Người đàn ông dẫn đầu hỏi.
"Mấy người là ai?" Lê Văn Hải nhìn bốn người này.
"Bốn người chúng tôi được tổng giám đốc Lê Hằng tìm đến, là người sẽ phối hợp với ngài diễn trò. Vừa rồi trên đường bị kẹt xe, cho nên đến muộn một chút." Người đàn ông dẫn đầu nói.
"Cái gì? Mấy người... Mấy người mới là người phối hợp với tôi để diễn trò sao? Vậy... Vậy những người trong đó là ai?" Lê Văn Hải trừng lớn hai mắt, giọng nói trở nên bén nhọn.
Đến bây giờ anh ta mới hiểu ra rằng anh ta diễn kịch lâu như vậy, thế mà ba người bên trong kia không phải người phối hợp diễn với anh ta mà là lưu manh thật sự?
Sau khi Lê Văn Hải nghĩ đến đây, trong lòng tức giận đến mức muốn chửi muốn đập cái gì đó. Đây có khác gì trêu đùa anh ta không?
"Ngài Lê, ngài sao vậy? Còn muốn diễn trò không?" Bốn người hỏi.
"Còn diễn cái quái gì nữa, bốn người mấy người đi theo tôi vào báo thù!" Lê Văn Hải phẫn nộ nói.
Lê Văn Hải nghĩ thầm, hiện tại chỉ có thể thay đổi kế hoạch, dẫn bốn người này vào bên trong đánh ba người kia. Thứ nhất có thể báo thù cho bản thân, thứ hai nếu may mắn cứu được Chu Ân vẫn có thể chiếm được thiện cảm của Chu Ân.
"Ngài Lê, ngài không cần lo lắng, chờ ngài đến cứu Chu Ân thì mọi chuyện đã được giải quyết xong hết rồi!" Một giọng nói từ trong nhà ăn truyền ra.
Ngay sau đó, Lâm Thiên nâng Chu Ân đi tới.
"Là mày! Sao... Sao mày lại ở chỗ này?"
Sau khi nhìn thấy Lâm Thiên, Lê Văn Hải ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, anh ta không hề phát hiện ra Lâm Thiên cũng ở trong nhà ăn.
"Làm sao? Mày có thể đến đây, chẳng lẽ tao không thể đến sao?" Lâm Thiên cười, nói.
"Mày... Mày cứu Chu Ân!"
Lê Văn Hải nhìn thấy Lâm Thiên nâng Chu Ân, đương nhiên sắc mặt của anh ta cực kỳ khó coi, thậm chí còn tức giận gần chết, vốn dĩ phải là anh ta diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân, phải là anh ta đến đỡ Chu Ân mới đúng!
Kết quả, anh ta bị hành hung một trận, lại còn bị Lâm Thiên cướp mất màn anh hùng cứu mỹ nhân, ôm được người đẹp!
Sau khi Lê Văn Hải nghĩ vậy, anh ta lập tức tức giận đến bùng nổ.
"Lê Văn Hải, mày bị đánh thảm đến thế, vết thương trên mặt cũng thành như vậy rồi, hay là đến bệnh viện điều trị đi. Mày nên đi càng sớm càng tốt, miễn cho lưu lại vết sẹo, làm cho bộ dạng vốn dĩ xấu của mày càng khiến người khác nhìn mà thấy ngán." Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
Lê Văn Hải nghe vậy, cả khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, hai tròng mắt cũng lóe ra lửa giận ngút trời.
"Mày... Mày là đồ khốn nạn!"
Lê Văn Hải phẫn nộ, giơ nắm tay muốn đánh Lâm Thiên, nhưng anh ta vừa mới giơ nắm tay đã cảm nhận được cơn đau chạy khắp người, vừa nãy anh ta bị đánh không hề nhẹ.
"Lê Văn Hải, mày cứ ở chỗ này với cơn tức giận của mày đi."
Sau khi Lâm Thiên nói xong, lập tức đỡ Chu Ân đi đến bãi đỗ xe ngoài trời ở trước mặt.
"Đồ khốn kiếp! Đồ khốn nạn! Lâm Thiên, tao sẽ không để mày yên ổn đâu! Không bao giờ!" Lê Văn Hải tức giận liên tục gào to.
...
Lâm Thiên đỡ Chu Ân lên xe Maserati của cô ta.
"Lâm Thiên, hôm nay thật sự rất cám ơn anh, anh đưa tôi đến đây là được rồi, tôi sẽ tự mình lái xe trở về." Chu Ân cảm ơn Lâm Thiên.
Sắc mặt của Chu Ân lúc này vẫn tái nhợt như trước.
"Cô bị chuyện vừa nãy dọa sợ, tâm trạng vẫn chưa ổn định, hiện tại không nên lái xe. Giao thông ở Kim Đô vốn đã đông đúc, nhỡ gặp phải chuyện không may thì cô biết làm sao bây giờ? Hay là vậy đi, cô gọi điện thoại cho bạn trai của cô, bảo anh ta qua đây đón cô." Lâm Thiên nói.
"Tôi... Tôi không bạn trai." Chu Ân nói.
"Cô không có bạn trai á?" Lâm Thiên ngạc nhiên.

"Nếu vậy thì để tôi lái xe chở cô trở về!" Lâm Thiên vừa nói vừa ngồi vào vị trí lái xe trong xe Maserati.
"Vậy... Vậy cũng được."
Đối mặt với ân nhân cứu mạng của mình, Chu Ân cũng không nỡ nói ra lời từ chối. Cô ta lên xe Maserati, ngồi vào vị trí phó lái bên cạnh Lâm Thiên.
Về phần Thạch Hàn, tất nhiên là anh ta lái chiếc Volkswagen Phaeton của Lâm Thiên, đi theo ở phía sau.
"Hết rồi... Kết thúc rồi..."
Lê Văn Hải nhìn thấy Lâm Thiên mở cửa xe của Chu Ân, lái xe đưa Chu Ân rời đi, anh ta ngồi sụp xuống đất.
Lê Văn Hải biết, lúc nãy Lâm Thiên cứu Chu Ân, bây giờ còn tự mình lái xe đưa Chu Ân về nhà. Bằng cách này, chẳng phải là Lâm Thiên sẽ chiếm được trái tim của Chu Ân sao?
Lê Văn Hải hiểu rõ nếu cứ để mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng này, Lâm Thiên có thể sẽ thuyết phục được Chu Ân đồng ý đi ăn máng khác, đến tập đoàn Tỉnh Xuyên!
Bằng cách này, Lâm Thiên có thể sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà ông ngoại đưa ra!
Nếu Lâm Thiên thành công hoàn thành nhiệm vụ, vậy Lâm Thiên có thể sẽ được thăng chức thành phó tổng giám đốc của tập đoàn Tỉnh Xuyên!
Nghĩ đến đây, trong lòng Lê Văn Hải dâng lên cảm giác tuyệt vọng...
...
Bên kia.
Xe Maserati chạy ở trên đường.
Bên trong xe.
"Lâm Thiên, hôm nay thật sự thật rất cám ơn anh. Nếu không có anh, tôi thật sự không dám tưởng tượng mình sẽ gặp hậu quả gì, Chu Ân tôi thiếu anh một cái ân tình!" Chu Ân chân thành tha thiết cảm ơn.
"Hiện tại tốt hơn chưa?" Lâm Thiên vừa lái xe, vừa nói.
"Ừm, tốt hơn nhiều rồi! Không ngờ tôi lại gặp phải loại chuyện này." Chu Ân gật đầu.
Sắc mặt lúc này của Chu Ân quả thật tốt hơn rất nhiều.
"Đúng rồi Lâm Thiên, tại sao anh cũng có mặt ở nhà ăn?" Vẻ mặt Chu Ân tò mò.
"Thôi được rồi, con người của tôi không thích nói dối, tôi nói thật cho cô đi. Tuy rằng cô từ chối lời mời đến tập đoàn Tỉnh Xuyên của tôi, nhưng tôi cũng thật sự không muốn bỏ cuộc, cho nên lặng lẽ đi theo cô tới nhà ăn, muốn tìm hiểu về cuộc sống thường ngày của cô một chút. Cô sẽ không trách tôi chứ?" Lâm Thiên nói.
"Nể tình hôm nay anh cứu tôi, hơn nữa anh còn thành khẩn như vậy, tôi sẽ không so đo với anh chuyện theo dõi này." Chu Ân mỉm cười.
"Đúng rồi Chu Ân, một người con gái xinh đẹp như cô đi một mình thật sự rất nguy hiểm. Sao cô không tính đến chuyện tìm một người bạn trai? Tôi nghĩ cô tài giỏi như vậy, người theo đuổi cô hẳn là không ít nhỉ?" Lâm Thiên nói.
"Quả thật không ít, nhưng không có ai phù hợp với sở thích của tôi, đặc biệt là các thanh niên con nhà quyền quý hay mấy kẻ ăn chơi quần là áo lượt sống trong giàu sang. Tôi ghét nhất mấy người đó! Tôi cũng không biết, đời này tôi có thể tìm được một người bạn trai hay không nữa." Chu Ân cười khổ lắc đầu.
"Đúng rồi, không phải cô cũng cho rằng tôi giống với mấy thanh niên quần áo lụa là khiến cho người ta chán ghét kia chứ?" Lâm Thiên cười nói.
"Anh thì chắc là không phải đâu." Chu Ân che miệng trộm cười.
Chu Ân đã xem qua tư liệu về Lâm Thiên.
"Đúng rồi, cô thấy kết bạn với tôi được không? Về sau nếu gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì liên lạc với tôi." Lâm Thiên cong miệng cười tươi.
Chu Ân quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên: "Anh... Anh muốn làm bạn bè với tôi, không phải là để thuyết phục tôi tới tập đoàn Tỉnh Xuyên đấy chứ?"
"Tôi không muốn nói dối, một phần là vì nguyên nhân này, nhưng phần nhiều là tôi thật tâm muốn trở thành bạn bè với cô." Lâm Thiên nói.
Ngay sau đó, Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía Chu Ân, hỏi:
"Chu Ân, nếu đã nói đến chuyện này, tôi một lần nữa thành khẩn mời cô gia nhập tập đoàn Tỉnh Xuyên của chúng tôi, thù lao 35 tỷ vẫn như cũ không thay đổi, coi như trả cho ân tình của tôi hôm nay, thế nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.