Chương trước
Chương sau
"Vậy ra em là con gái của ông chủ quán à?" Lâm Thiên bất ngờ.
"Dạ vâng! Anh ơi, em đi làm việc đây ạ." Cô bé cười cười nói với Lâm Thiên.
"Ừ, em đi đi." Lâm Thiên mỉm cười khoát khoát tay.
Trong lòng Lâm Thiên không khỏi cảm thán, cô bé này thật hiểu chuyện. Quả đúng là những đứa trẻ nhà nghèo sẽ biết lo liệu việc nhà từ sớm mà.
Sau khi cô bé rời đi, Lâm Thiên liền tiếp tục cùng Độc Nha thảo luận việc của công ty vệ sĩ. Bao gồm những việc như tuyên truyền, quảng cáo cho công ty,... Đồng thời Lâm Thiên còn chuyển trực tiếp năm tỷ cho Độc Nha, xem như chi phí lo liệu công việc.
Lúc này, có sáu tên thanh niên xăm hình đầy tay, có vẻ say khướt đi đến quán ăn khuya. Dường như nhóm người này mới hát hò ở KTV bên cạnh xong, sau đó lại ghé qua quán này để ăn bữa khuya.
Nhóm người đó vừa vào quán thì ngồi tại vị trí cái bàn sau lưng Lâm Thiên. Sau khi ngồi xuống thì gọi rất nhiều rượu, sau đó ngồi bày trò oẳn tù tì ở quán, âm thanh ồn ào vô cùng. Những vị khách khác trong quán đều có vẻ hơi khó chịu, bởi vì tiếng ồn ào thật sự quá lớn làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến mọi người. Nhưng không ai dám đi nhắc nhở đám người kia nhỏ giọng một chút.
Bởi vì nhóm người này ngồi ở cái bàn phía sau lưng Lâm Thiên, nên việc quấy nhiễu nghiêm trọng đến anh là đương nhiên. Lúc ông chủ đưa rượu đến bàn cho nhóm Lâm Thiên, anh gọi ông chủ lại.
"Ông chủ, ông nhắc nhở mấy người bàn bên kia có thể nhỏ giọng một chút không." Lâm Thiên nói với ông chủ.
"Cậu có điều không biết rồi. Bọn họ là người dưới trướng anh Cơ, tôi cũng không dám, các cậu chịu khó nhịn một chút đi. Thôi thì để tôi bớt hai mươi phần trăm cho các cậu, chứ thực sự thì không thể làm gì được đâu." Ông chủ áy náy nói.
"Anh Cơ là ai?" Lâm Thiên hỏi.
“Người anh em này, cậu không phải người ở đây đúng không? Anh Cơ là trùm côn đồ nổi danh mấy con phố này. Quán bar, KTV,... ở mấy con phố này đều là do anh Cơ bảo kê, kể cả những quán nhỏ này của chúng tôi cũng phải giao phí bảo kê cho anh Cơ." Ông chủ nói.
"Trùm côn đồ à." Lâm Thiên lắc đầu cười một tiếng.
Sau khi ông chủ rời đi, Lâm Thiên nghĩ nghĩ liền trực tiếp đứng dậy, quay người nhìn về phía sáu tên côn đồ kia.
"Mấy cậu gì đấy ơi, làm phiền các cậu nhỏ giọng một chút, các cậu đang gây ồn ào đến những vị khách khác đấy." Lâm Thiên bình tĩnh nói.
Lâm Thiên vừa nói xong, cả sáu người này liền quay đầu nhìn về phía anh.
"Ê thằng kia, mày vừa nói cái gì hả?"
Đám người này ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Thiên.
"Tôi nói là các cậu làm ơn nói nhỏ nhỏ thôi." Lâm Thiên lặp lại.
"Gì cơ? Mày bảo bọn tao nhỏ giọng một chút á? Ha ha!" Đám người này nghe thấy thế, tất cả đều cười ha hả lên.
"Thằng oắt kia, gan của mày cũng con mẹ nó lớn quá ha, còn dám quản chuyện của bọn tao nữa!" Một người đàn ông mặt đầy mụn trong đám người đó cất giọng cười nhạo.
Một gã đàn ông đầu trọc khác cũng cười hềnh hệch nói:
"Bọn tao *éo thích nhỏ tiếng đấy, bọn tao thích la to hơn đấy thì sao? Mày định làm gì bọn tao hử? Có gan thì mày đến đây đánh ông nội mày này, tao thách đó!"
"Ha ha!" Ngay sau đó, những người này lại cười ha hả lần nữa, cười đến mười phần phách lối.
Tiếng cười của bọn họ rất to, chỉ sợ cả nửa đường phố đều có thể nghe được. Những vị khách đến ăn khuya ở quán, cũng lần lượt quay đầu sang nhìn.
Lâm Thiên nghe thấy tiếng cười chói tai của bọn kia, hai mắt nhíu lại, lạnh giọng nói: "Nếu như mấy cậu cứ không biết điều như thế, vậy thì làm phiền mấy cậu cút ra ngoài."
Sáu người này nghe thấy vậy, tiếng cười đột nhiên dừng lại.
"Thằng chó kia, đ*t mẹ mày vừa sủa cái gì đó? Bảo bọn tao cút á?!"
“Rầm” một tiếng, gã đàn ông đầu trọc xô bàn đứng dậy.
"Mẹ mày thằng nhãi con, gan mày cũng quá lớn rồi, còn dám quản ông nội mày nữa hả!"

"Thằng chó kia, mày muốn chết chứ gì, ông đây cho mày toại nguyện!"
Đám đàn ông ở bàn bên kia nhao nhao đứng dậy, hung thần ác sát mà trừng mắt nhìn Lâm Thiên. Vài tên trong số đó đã cầm mấy chai rượu rỗng lên, muốn sang đập Lâm Thiên một trận tơi bời.
"Cậu trai này lá gan cũng lớn quá đi, còn dám đi gây chuyện với mấy kẻ này."
"Đúng vậy, tôi bội phục lòng can đảm của cậu ta, nhưng cậu ta chọc tới mấy tên này, chỉ sợ là gặp xui xẻo rồi." Những vị khách có mặt trong quán ăn lúc ấy đều nhìn Lâm Thiên với ánh mắt thương hại. Tuy Nhiên, Lâm Thiên vậy mà không hề bối rối chút nào.
"Muốn đánh nhau đúng không?" Lâm Thiên cười lạnh.
Phía sau Lâm Thiên còn có ba viên đại tướng chiến lực MAX, việc gì phải sợ mấy thằng côn đồ tép riu này?
"Anh Thiên!” Lúc này ba người Thạch Hàn, Độc Nha, Thiết Quyền đều đã đứng dậy, đi đến chỗ Lâm Thiên, sẵn sàng ra tay bất kì lúc nào.
"Á à, hóa ra mày còn có ba thằng tới giúp nhỉ. Được lắm, thế thì hôm nay ông nội liền dạy mấy thằng chúng mày cách làm người!" Tên đầu trọc cuồng ngạo lớn giọng nói.
"Các vị xin hãy bớt giận!" Ông chủ quán ăn khuya vội vội vàng vàng chạy tới.
"Sáu vị đây, tôi đã giao phí bảo kê cho anh Cơ rồi, mong các cậu bớt giận, đừng đánh nhau ở quán của tôi!" Ông chủ quán ăn khuya cầu xin sáu gã đàn ông kia.
Cả đám hai mặt nhìn nhau.
"Ông chủ, nể tình ông đã nộp tiền bảo kê, hôm nay mấy anh đây sẽ không gây sự ở quán của ông. Nhưng tiền ăn hôm nay ông phải miễn phí cho bọn tôi mới được!" Gã đàn ông đầu trọc vừa cười vừa nói.
"Được được được!" Ông chủ chỉ có thể gượng cười, liên tục gật đầu.
Ông chủ cũng biết là một khi đánh nhau ở quán của ông thì tổn thất sẽ cực kì lớn. Mà mấy tên côn đồ này căn bản sẽ không bồi thường tiền, ông chỉ có nước ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Thằng kia, hôm nay coi như mày hên, bọn anh nể mặt ông chủ mà tha cho mày một lần!" Tên đàn ông đầu trọc vừa nói vừa cười đểu mà chĩa ngón tay giữa lên với Lâm Thiên. Năm tên khác bên cạnh hắn cũng thi nhau cười lớn, giơ ngón tay cái về phía Lâm Thiên.
Ngay sau đó, sáu tên này nhao nhao quay người ngồi xuống, tiếp tục ăn uống.
"Bốn vị này, các cậu cũng ngồi xuống đi, các cậu đừng trêu chọc đám người kia nữa. Không phải tôi xem thường các cậu, mà là các cậu thực sự không thể trêu vào bọn họ, nếu đánh nhau thật thì người thiệt thòi chính là các cậu. Mà tôi cũng không muốn bị đập quán đâu." Ông chủ tận tình nói.
"Anh Thiên, anh thấy sao?" Ba người Thạch Hàn nhìn về phía Lâm Thiên.
Đối với ba người bọn họ mà nói, chỉ cần Lâm Thiên ra lệnh một tiếng bọn họ liền có thể xông lên đánh mấy tên côn đồ phách lối này tới nằm bẹp.
"Ông chủ quán buôn bán cũng không dễ dàng. Ngồi xuống trước đã." Lâm Thiên khoát khoát tay.
Ngay sau đó, Lâm Thiên ngồi xuống bàn. Mặc dù anh rất muốn dạy dỗ mấy tên khốn nạn này một trận. Nhưng anh cũng không muốn quán ăn này bị đập phá, dù sao thì ông chủ quán ăn cũng buôn bán không dễ dàng gì, đều là người nghèo khổ cả.
Sáu tên côn đồ kia tiếp tục một bên ăn uống gào to hét lớn, còn ồn ào hơn trước đó gấp mấy lần. Một vài vị khách không chịu được, đành phải mau chóng rời đi.
Lúc này, cô bé con của ông chủ bưng một bàn đồ nướng đến, đặt lên bàn sáu tên côn đồ kia.
"Con bé này nhìn nhỏ tuổi mà trông cũng đẹp gái ra phết đấy! Em gái, đến bồi mấy anh đây uống vài ly, nhanh lên!"
Tên côn đồ đầu trọc giữ chặt con gái của ông chủ, đồng thời đưa tay muốn sờ lên người cô bé.
"Aaa...!” Con gái ông chủ bị dọa đến hét lên một tiếng, đồng thời một bạt tai đánh vào mặt tên đàn ông đầu trọc.
"Đmm, dám đánh bố mày hả! Mày muốn chết đúng không!"
" Chát!" Tên đàn ông đầu trọc trực tiếp đánh ra một bạt tai, mạnh tới mức con gái của ông chủ té nhào xuống đất.
"Các anh em, khiêng con đ**m này về, đêm nay chúng ta phải thoải mái mà ‘giải tỏa’!" Gã đàn ông đầu trọc nói.
"Hay lắm!" Năm gã đàn ông khác đều kích động đứng dậy.

"Anh Quang, các anh ơi, đây là con gái tôi! Tôi xin các anh, đừng làm như vậy mà!" Ông chủ bị dọa đến nỗi vội vàng chạy tới cầu xin.
"Cút ngay! Mấy bố ‘chơi’ con gái ông, là vinh hạnh cho ông lắm rồi đấy!" Tên đàn ông đầu trọc một phát đá văng ông chủ.
Tinh trùng gã này đã lên não, căn bản không quan tâm tới bất kì chuyện gì khác.
Những vị khách trong quán đều nói ông chủ cùng cô bé không may mắn, lại không ai dám tới can ngăn.
"Trên có pháp luật, vậy mà chúng mày còn dám làm loại chuyện này à, mấy thằng súc sinh!" Lâm Thiên híp mắt, hung hãn nói.
"Rầm!"
"Dừng tay!” Lâm Thiên trực tiếp đập mạnh bàn một cái, đứng lên.
"Anh ơi, cứu em với!" Con gái ông chủ thấy Lâm Thiên ra mặt, cô bé liên tục cầu cứu Lâm Thiên.
Gã đàn ông đầu trọc một tay bắt lấy con gái ông chủ, một bên nhìn Lâm Thiên, tức giận lớn tiếng nói: "Mẹ nó, lại là thằng chó thích xen vào việc người khác. Hôm nay không chơi chết mày, sau này bố mày làm sao còn lăn lộn ở vùng này được nữa? Các anh em, lên! Chơi chết cái thằng thích chõ mũi vào chuyện người khác này đi!"
Năm tên bên cạnh gã đàn ông đầu trọc nghe vậy lập tức quơ lấy chai rượu, hướng Lâm Thiên vọt tới.
"Thiết Quyền, Thạch Hàn, hôm nay các cậu đều đã được lên sàn đấu rồi, lần này để tôi ra làm nóng người nào." Độc Nha nói. Sau khi nói xong, Độc Nha vọt thẳng lên.
"Bốp bốp bốp!"
Độc Nha xông lên, cơ hồ là mỗi bên đấm ra một quyền. Chỉ một lát sau, năm tên côn đồ đều bị Độc Nha đánh nằm sấp trên mặt đất, ôm vết thương kêu rên.
Nắm đấm của Độc Nha mười phần uy lực, mấy tên tép riu đó sức đâu mà chịu nổi?
"Thế mà lại... Mạnh như vậy?" Gã đàn ông đầu trọc nhìn thấy người của gã bị quật ngã nhanh như vậy. Trong nháy mắt gã tỉnh rượu hơn phân nửa, trên mặt cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, gã biết gã đá phải tấm ván sắt rồi.
Lâm Thiên trực tiếp mang theo ba người Thạch Hàn đi đến trước mặt gã đàn ông đầu trọc. Thạch Hàn tiện tay cầm lên một cái chai rượu còn chưa mở, nhẹ nhàng bóp trước mặt gã đàn ông đầu trọc.
"Rắc...!" một tiếng, bình rượu trong nháy mắt nổ tung!
Gã đàn ông đầu trọc bị dọa đến toàn thân run lên, thiếu chút nữa tiểu ra quần.
"Tao... Tao là người của Anh Cơ, chúng mày đừng có mà làm loạn!" Đầu trọc cắn răng, ngoài mạnh trong yếu mà nói
"Sắp chết đến nơi mà còn mạnh miệng, Thạch Hàn, phế bỏ thứ ‘phía dưới’ của gã đi! Miễn cho gã về sau lại gây tai họa cho người khác!" Lâm Thiên híp mắt nói.
Thạch Hàn gật gật đầu, sau đó một cước đá vào.
"Aaaa!" Một tiếng hét thảm vang lên, tên trọc đầu này đã ngất xỉu tại chỗ.
"Được lắm!" Nhóm khách xung quanh đó nhìn thấy cảnh này, cũng nhịn không được mà vỗ tay tấm tắc khen hay. Bọn họ đã sớm khó chịu với đám người đầu trọc này, bây giờ nhìn thấy bọn chúng bị người ta dạy dỗ cho một bài học, trong lòng đương nhiên vô cùng sảng khoái!
Lâm Thiên cúi người đỡ con gái của ông chủ dậy, đồng thời hỏi:
"Em không sao gì chứ?"
"Em không có... Không có sao cả, cảm ơn anh đã cứu em!" Con gái ông chủ còn có chút chưa tỉnh hồn. Lúc này, ông chủ cũng chạy tới.
"Cảm ơn bốn người các cậu đã ra tay giúp đỡ, chỉ là... chỉ là bọn họ là tay đấm dưới trướng anh Cơ. Các cậu đánh bọn họ, anh Cơ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các cậu, cũng sẽ không bỏ qua cho tôi." Ông chủ sắc mặt tái nhợt nói.
"Anh Cơ? Hắn ta ở đâu, tôi giúp ông xử lí hắn." Lâm Thiên hời hợt nói.
Ông chủ khẽ giật mình, ông chỉ cảm thấy, lúc Lâm Thiên nói ra câu “xử lý” này, quả thực giống như là ăn cơm uống nước, nói nhẹ nhàng như thế!
Đây chính là anh Cơ đại danh đỉnh đỉnh khu này đó!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.