Nếu như vẫn tiếp tục ở lại đây, không chừng còn có thể xảy ra chuyện gì đó nữa.
“Anh Thiên, em có vấn đề còn chưa hỏi anh xong nữa. Anh ở lại một lát nữa được không?”
An Tiểu Mai bĩu môi, ánh mắt thương xót nhìn Lâm Thiên, hiển nhiên là cô ấy muốn giữ Lâm Thiên ở lại.
“An Tiểu Mai, anh thật sự phải trở về rồi. Có vấn đề gì thì lần sau lại hỏi đi.” Lâm Thiên cười gượng mà nói.
An Tiểu Mai muốn giữ mình lại làm gì, trong lòng Lâm Thiên lại rất rõ ràng.
“Tiểu Mai, Chủ tịch Lâm còn có rất nhiều việc phải làm. Em đừng càn quấy nữa.”An Tiểu Ngọc nói.
Ngay sau đó, An Tiểu Ngọc quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên, cô ấy mỉm cười rồi nói: “Chủ tịch Lâm, em tiễn anh xuống nhé.”
Lâm Thiên gật đầu, sau đó anh đi về phía cầu thang cùng với An Tiểu Ngọc.
Lúc Lâm Thiên ra khỏi cửa thì anh quay đầu lại nhìn An Tiểu Mai một cái, cô ấy đáng thương nhìn Lâm Thiên, bộ dáng cực kỳ tủi thân.
Sau khi xuống dưới tầng.
“Chủ tịch Lâm, em gái của em nó không hiểu chuyện, nếu có gì mạo phạm tới anh thì mong anh khoan dung một chút.” An Tiểu Ngọc mỉm cười nói.
“À, được.” Lâm Thiên gật đầu.
“Chủ tịch Lâm, thật ra...”
Đột nhiên An Tiểu Ngọc cúi đầu xuống, vặn vặn ngón tay, có chút thẹn thùng nói: “Thật ra em rất sùng bái Chủ tịch Lâm.”
Sau khi nghe nói như thế thì cả người Lâm Thiên đều ngây ra một lúc.
Không lầm chứ? Chẳng lẽ trong lòng An Tiểu Ngọc cũng thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-dai-thieu/356147/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.