"Lâm Thiên, cậu cũng chỉ đến thế mà đòi gây khó dễ cho bảo vệ sao? Tôi gọi cậu là đồ bỏ đi chẳng lẽ còn sai à? Nhìn bộ đồ cậu đang mặc xem, mẹ nó bủn xỉn cỡ nào chứ, nói ra thì đúng là làm mất mặt họ Lâm chúng tôi!" Lâm Hải Quang cười khẩy nói.
Hai tiểu bối dòng thứ bên cạnh cũng ôm miệng trộm cười.
"Hai đứa con cháu dòng thứ của nhà họ Lâm như các cậu mà cũng dám chê cười tôi sao?" Đôi mắt đen của Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
"Tôi bảo này Lâm Thiên, anh làm bộ làm tịch cái gì? Anh mẹ nó đã sớm bị đuổi khỏi nhà họ Lâm rồi, ngay cả dòng thứ anh cũng chẳng bằng mà dám lên mặt chê trách chúng tôi à? Anh cũng làm gì có tư cách mà cười nhạo bọn tôi chứ?" Chu Biên cười lạnh.
"Đúng vậy!" Lâm Chỉnh cũng cười góp theo.
Lâm Hải Quang tiếp tục chế giễu:
"Lâm Thiên, hôm qua cậu hống hách như thế, tôi còn cứ tưởng là người khí phách như cậu sẽ không đến đây chứ, nào ngờ cậu vẫn phải đến đây à? Tôi nghĩ chắc là cậu muốn đến vơ vét ít lợi nhỉ?"
Ngay sau đó, Lâm Hải Quang xoay người vung tay lên:
"Đi, chúng ta vào trong, đừng lãng phí nước bọt với cậu ta nữa."
Nói xong, Lâm Hải Quang lập tức dẫn theo hai tiểu bối dòng thứ kia cùng vào trong biệt thự.
Lâm Thiên nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Hải Quang rồi nở nụ cười lạnh.
Kế sau đó, Lâm Thiên quay sang nhìn người nông dân kia.
"Ông bác, bác đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-dai-thieu/356129/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.