Chương trước
Chương sau
Khi Lâm Thiên vừa nghe nói cô ấy là giám đốc, anh liền lập tức bước tới nói. “Giám đốc, tôi không có tự ý rời khỏi vị trí làm việc, chỉ là đi mua cà phê cho tổng giám đốc. “Ồ?” Phạm Minh Tú nhìn Lâm Thiên. “Giám đốc Tú, đừng có nghe nhóc ranh này nói bậy, tôi nghĩ nó chỉ bịa chuyện thôi. Chủ quản vệ sinh nói. “Giám đốc, những gì tôi nói là đúng hay sai, cô có thể đi hỏi thư ký tổng giám đốc, hay cũng có thể mở camera giám sát, lúc tôi ra vào đều được máy camera giám sát quay lại. Lâm Thiên nói. “Được, tôi sẽ gọi điện thoại đến phòng giám sát” Phạm Minh Tú lấy điện thoại ra. “Giám đốc Tú, cậu ta chỉ là một nhân viên vệ sinh mới tới, hơn nữa chuyện nhỏ nhặt này không cần phải làm phiền đến giám đốc đâu. Chủ quản vệ sinh cười khan nói.
Phạm Minh Tú cau mày: “Chủ quản Trung, chuyện này đối với ông là chuyện nhỏ, nhưng đối với nhân viên mà nói, đây là chuyện lớn đối với họ, hiểu không?” “Hiểu, hiểu” Chủ quản vệ sinh chỉ có thể cười khan gật đâu.
Sau khi Lâm Thiên nghe được lời nói của Phạm Minh Tú, trong lòng tỏ ra có chút kinh ngạc.
Xem ra những người quản lý cấp cao của chi nhánh Việt Hoàng này, cũng không hẳn đều là kẻ khốn kiếp, cũng còn người có thể phân biệt đúng sai.
Rất nhanh Phạm Minh Tú gọi điện thoại dò hỏi được tình hình.
Sau khi cúp điện thoại. “Chủ quản Trung, máy giám sát đã được xem qua, lúc nãy đúng là có một nhân viên vệ sinh đi mua cà phê về, đưa đến văn phòng tổng giám đốc, nếu nói như vậy là ông đã thật sự đổ oan cho cậu ấy rồi! Phạm Minh Tú nói. “Chuyện này..” Chủ quản vệ sinh tức thì nghẹn lời, sắc mặt cũng trở nên khó coi. “Chủ quản Trung, ông còn chưa điều tra mà đã tự làm theo ý mình đổ oan cho nhân viên, đây là sự sai sót của ông, sau này nhớ là phải suy nghĩ kỹ trước khi hành động, ngoài ra chuyện này cứ đến đây đi, đừng làm khó người khác nữa. Phạm Minh Tú nói. “Vâng, vâng” Chủ quản vệ sinh gượng cười gật đầu. Phạm Minh Tú lại nhìn sang Lâm Thiên, rồi nhàn nhạt nói: “Sự việc đã được điều tra rõ ràng, không có chuyện gì nữa, cậu có thể tiếp tục làm việc. “Cảm ơn giám đốc Tú. Lâm Thiên mỉm cười cảm ơn cô ấy.
Người trông xinh đẹp như vậy, làm việc cũng rành mạch phân minh, cô ấy ở trong tâm trí của Lâm Thiên để lại ấn tượng rất tốt.
Sau khi Phạm Minh Tú rời đi, sắc mặt của chủ quản vệ sinh liên nhanh chóng sa sầm xuống. “Cậu nhóc, cậu cũng thật may mắn mà gặp được giám đốc Tú giúp cậu.” Chủ quản vệ sinh với ánh mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Thiên.
Tiếp theo đó, chủ quản vệ sinh chuyển đổi chủ đề, lạnh giọng nói: “Nhưng cậu đã làm tôi cảm thấy không vui, hy vọng lần sau cậu đừng làm ra sơ sót nào nữa, nếu không cậu sẽ hiểu được hậu quả khi đắc tội với tôi.
Sau khi chủ quản vệ sinh buông xuống lời nói này, liền tức giận bỏ đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của chủ quản vệ sinh, trong mắt Lâm Thiên lóe lên một tia lạnh lùng. “Hãy yên tâm, không bao lâu nữa tôi cũng sẽ cho ông hiểu được hậu quả của việc đắc tội đến Lâm Thiên tôi”
Lâm Thiên híp mắt lẩm bẩm nói. “Này”
Đúng lúc này, phía sau có người vỗ vai Lâm Thiên.
Lâm Thiên quay đầu lại nhìn, hóa ra là Phạm Mạnh Cường, nhân viên vệ sinh mà anh đã gặp vào lúc sáng. “Đi, tôi đưa cậu đi hóng gió.” Phạm Mạnh Cường nói. Mặc dù Lâm Thiên không hiểu ý của Phạm Mạnh Cường là gì, nhưng anh vẫn đi theo anh ta.
Hai người đi đến cửa sổ trong một gian phòng kho trên tầng bốn. “Người anh em, có điếu thuốc không?” Phạm Mạnh

Cường xoa xoa ngón tay. “Có!” Lầm Thiên lấy ra một gói thuốc Jet thiếc. Đây là gói thuốc mà Lâm Thiên đặc biệt mua sáng nay.
Tiếp theo đó, Lâm Thiên lấy ra một điếu đưa cho Phạm Mạnh Cường. “Ồ, còn là thuốc Jet thiếc, xem ra cậu nhóc này rành hút đây, không tệ.” Phạm Mạnh Cường cười híp mắt cầm lấy điếu thuốc. “Nếu như cậu đã cho tôi hút thuốc Jet thiếc rồi, thế tôi cũng nói rõ thông tin cho cậu biết, chủ quản Trung, chủ quản vệ sinh của chúng ta là một người tham của, về cơ bản các nhân viên mới đều sẽ bị ông ta cố tình làm khó dễ. Sau khi Phạm Mạnh Cường hút một ngụm thuốc, rồi tiếp tục nói: “Nếu cậu không muốn bị ông ta kiếm chuyện nữa, thực ra cũng rất đơn giản, tặng cho ông ta một ít thuốc lá loại tốt và rượu ngon thì có thể giải quyết được phiền phức thôi” “Ồ? Còn có chuyện như vậy?” Lâm Thiên cau mày.
Chỉ là một chủ quản vệ sinh nhỏ, thế mà lại có thể tác oai tác phúc đến như vậy?
Thân là đại thiếu gia của tập đoàn Tỉnh Xuyên, Lâm Thiên cảm thấy vô cùng tức giận.
Dĩ nhiên, nếu muốn Lâm Thiên đi tặng thuốc lá và rượu ngon cho ông ta là điều không thể nào xảy ra được. “Đúng rồi, lúc nãy cái cô giám đốc Tú đó là ai vậy?"
Lâm Thiên tiếp tục dò hỏi. “Thêm một điếu đây!” Phạm Mạnh Cường xoa xoa ngón tay. “Đều cho anh hết”
Lâm Thiên trực tiếp đưa hết toàn bộ bao thuốc cho Phạm Mạnh Cường. “Đều cho tôi hết sao? Hi hi, thế thì tôi không khách sáo nữa. Phạm Mạnh Cường vui vẻ cầm lấy cả bao thuốc. “Cô giám đốc Tủ này, tên là Phạm Minh Tú, là giám đốc nặng ký của công ty chúng ta, không chỉ là hoa khối của công ty chúng ta, mà còn là nữ cường nhân của công ty chúng ta. Phạm Mạnh Cường nói.
Tiếp theo đó, Phạm Mạnh Cường cười hì hì nhìn Lâm Thiên nói: “Sao vậy? Cậu nhóc không phải là có ý đồ gì với giám đốc Tú chứ? Cô ấy là thiên nga trắng đẩy, không phải mấy con cóc ghẻ như chúng ta ăn được đâu nhé, cậu nên buông tay đi, hơn nữa cô ấy còn có bạn trai. “Anh đừng suy nghĩ lung tung, tôi chỉ là cảm thấy cô ấy là một người tốt.” Lâm Thiên giải thích nói. Lúc này Phạm Mạnh Cường cũng đã hút xong điếu thuốc. “Được rồi, tôi nể mặt với bao thuốc Jet thiếc này, sau này nếu cậu có chuyện gì nghi hoặc đều có thể đến hỏi tôi, bây giờ tôi phải quay lại làm việc đây.” Sau khi Phạm Mạnh Cường nói xong, liền xoay người bước ra ngoài.
Lâm Thiên từng nói là sẽ cho Huỳnh Tuệ Mẫn mượn mười bảy triệu năm trăm đồng.
Buổi chiều sau khi tan ca, Lâm Thiên bảo Huỳnh Tuệ Mẫn để lại cho mình địa chỉ nhà, rồi anh chạy đến ngân hàng rút mười bảy triệu năm trăm đồng, sau đó đi đến nhà Huỳnh Tuệ Mẫn.
Nhà của Huỳnh Tuệ Mẫn nằm trong một khu hẻm nhỏ cũ kỹ. “Cộc cộc cộc”
Lâm Thiên gõ cửa nhà Huỳnh Tuệ Mẫn. “Đến đây”
Giọng của Huỳnh Tuệ Mẫn từ trong nhà vọng ra, theo tiếng bước chân đến gần, cửa nhà được mở ra. “Lâm Thiên, anh đến rồi à.” Huỳnh Tuệ Mẫn mỉm cười nhìn Lâm Thiên. “Đây là mười bảy triệu năm trăm đồng tiền cho cô mượn.”
Lâm Thiên nhét tiền vào ngón tay Huỳnh Tuệ Mẫn. “Lâm Thiên, tôi còn phải phiền anh đặc biệt đem đến đây, tôi cũng không biết phải cảm ơn anh như thế nào nữa.” Huỳnh Tuệ Mẫn gật đầu mỉm cười. “Không có gì, nếu như tiền đã đưa tới rồi, thì tôi về trước đây.” Lâm Thiên chuẩn bị rời đi. “Khoan đã.

Huỳnh Tuệ Mẫn liền kéo lấy Lâm Thiên. “Anh chắc là vẫn còn chưa ăn cơm nhỉ, đúng lúc tôi vừa mới làm cơm xong, cùng nhau vào ăn đi. Huỳnh Tuệ
Mẫn mỉm cười nói. “Được” Lâm Thiên đáp ứng.
Sau khi vào cửa, Lâm Thiên nhìn thấy ngoại trừ Huỳnh Tuệ Mẫn ra, trên bàn còn có một người phụ nữ trung niên, có lẽ là mẹ của Huỳnh Tuệ Mẫn, ngoài ra còn có một người đàn ông trẻ tuổi. “Lâm Thiên, đây là mẹ tôi. Đây là anh trai tôi.” Huỳnh Tuệ Mẫn giới thiệu từng người một. “Xin chào.”
Anh trai của Huỳnh Tuệ Mẫn bước đến bắt tay với Lâm Thiên. “Cậu tên là Lâm Thiên đúng không? Tôi là Huỳnh Gia Đông, tôi cũng làm việc tại chi nhánh Việt Hoàng của tập đoàn Tỉnh Xuyên” Anh trai của Huỳnh Tuệ Mẫn vừa bắt tay vừa nói. “Ồ? Anh cũng làm việc tại chi nhánh Việt Hoàng sao?
Anh làm chức vụ gì?” Lâm Thiên ngạc nhiên nói. “Tôi là nhân viên bảo vệ” Huỳnh Gia Đông nói. Huỳnh Gia Đông khựng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Đúng rồi Lâm Thiên, trước khi ăn cơm chúng ta ra nói vài câu thế nào?” “Anh trai, anh có chuyện gì mà không thể nói ở đây chứ. Huỳnh Tuệ Mẫn trừng mắt nhìn Huỳnh Gia Đông. “Không sao đâu, Huỳnh Tuệ Mẫn.” Lâm Thiên mỉm cười xua tay.
Tiếp theo đó, Lâm Thiên đi theo Huỳnh Gia Đông, rồi đến phòng của Huỳnh Gia Đông. Sau khi vào phòng.
Huỳnh Gia Đông vỗ vỗ của Lâm Thiên vai. “Cậu Lâm Thiên, trước hết tôi rất cảm ơn cậu đã cho gia đình chúng tôi mượn tiền, đợi đến khi tôi và em gái tôi nhận được tiền lương, thì sẽ trả lại tiền cho cậu ngay.” Tiếp theo đó, Huỳnh Gia Đông thay đổi chủ đề. “Thế nhưng cậu tốt nhất là đừng có giở trò với em gái tôi.” “Giở trò với em gái anh?” Lâm Thiên sững người lại. “Lẽ nào không phải sao? Cậu cũng chỉ là một nhân viên vệ sinh mà thôi, trong túi chắc chắn cũng không có nhiều tiền như vậy nhỉ? Cậu mới quen em gái tôi được có một ngày, mà đã sẵn lòng cho em gái tôi mượn nhiều tiền như vậy, chẳng phải là để lấy lòng em gái tôi hay sao?" Huỳnh Gia Đông nói. “Tôi cho mượn tiền, đúng thật sự không phải là nguyên nhân này, anh đã suy nghĩ nhiều rồi” Lâm Thiên lộ ra một nụ cười khổ.
Mục đích mà Lâm Thiên cho Huỳnh Tuệ Mẫn mượn tiền rất đơn giản, vì Lâm Thiên cũng từng là một đứa trẻ nghèo.
Bây giờ nhìn thấy được Huỳnh Tuệ Mẫn, đứa trẻ nghèo như vậy đang gặp khó khăn, Lâm Thiên muốn ra tiền giúp cô ấy một ít, chỉ có thể mà thôi.
Kết quả lại bị anh trai của Huỳnh Tuệ Mẫn hiểu lầm thành mình làm như vậy là có ý đồ không nên có? Lâm Thiên cảm thấy rất bất lực. “Bất luận là cậu có nghĩ tới hay không, cậu cũng đừng hòng giở trò gì với em gái tôi, hiểu không, với tướng mạo của em ấy, nói thế nào cũng phải tìm một người có chức vụ chủ quản hay giám đốc trở lên, nhân viên vệ sinh không xứng với em gái tôi.” Huỳnh Gia Đông nói.
Ý tử trong lời nói của Huỳnh Gia Đông rất rõ ràng, đó chính là Lâm Thiên không xứng với Huỳnh Tuệ Mẫn, em gái của anh ta. “Được rồi, tôi biết rồi”
Lâm Thiên cười cười, không có giải thích nhiều nữa. “Biết là được rồi, đi, ăn cơm đi.” Sau khi Huỳnh Gia
Đông nói xong, liền bước ra ngoài.
Lâm Thiên cũng đi theo ra ngoài.
Sau khi ngồi xuống. “Lâm Thiên, anh trai tôi nói gì với anh vậy?" Huỳnh Tuệ Mẫn nhỏ giọng dò hỏi Lâm Thiên. Huỳnh Gia Đông trừng mắt nhìn Lâm Thiên, ý tử rất rõ ràng, chính là muốn Lâm Thiên đừng nói ra. “Ơ, không có gì đâu, chỉ là tùy tiện nói vài câu mà thôi” Lâm Thiên cười cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.