Chương trước
Chương sau
“Cô tin hay không thì tùy.” Lâm Thiên bất đắc dĩ giang tay nói. “Được rồi, vẫn nên ngồi xe Ferrari của tôi đi, xe đỗ ở bên kia” Tô Bảo Nhi vừa nói, vừa đi về bên kia.
Hiện giờ Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi đều là nhân vật nổi danh ở trường, hai bọn họ đi cạnh nhau, đương nhiên là sẽ hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Ở trường học có rất nhiều sinh viên nhìn thấy bọn họ xong, đều không nhịn được lấy điện thoại ra lén chụp ảnh. Hai người ngồi vào trong xe Ferrari màu đỏ, sau đó đi mất.
Trên diễn đàn của trường. “Nhanh vào đây xem! Người giàu có lái xe Lamborghini Aventador hôm qua, vậy mà hôm nay ở cửa trường học, lên xe Ferrari của Tô Bảo Nhi hoa khôi trường ta! Ở cửa trường học có rất nhiều bạn học tận mắt nhìn thấy “Tôi là bạn học cùng lớp của chủ chiếc xe Lamborghini kia, tin tức bùng nổ, hoa khôi của trường Tô Bảo Nhi chủ động tới lớp chúng tôi tìm anh ấy. Có cả ảnh luôn.
Sau khi hai bài đăng này xuất hiện, trực tiếp bùng nổ, không lâu sau số lượng bình luận tăng lên.
Theo hai tin này xuất hiện, trên diễn đàn của trường lại một lần nữa bùng nổ. “Trời ạ, vậy mà hoa khôi Tô Bảo Nhi chủ động tới lớp tìm anh ta, đây là Tô Bảo Nhi kiêu ngạo lạnh lùng sao?” “Tin tức này cũng quá hot rồi? Hít drama, hít drama!” “Người anh em này cũng quá trâu bò, hôm qua mới tán một cô gái xinh đẹp. Hôm nay lại có năng lực hấp dẫn hoa khôi của trường chủ động tìm anh ta, anh ta còn lên xe của Tô Bảo Nhi nữa. Là muốn đi hẹn hò sao?”
Bên ngoài biệt thự nhà Tô Bảo Nhi. “Tô Bảo Nhi, biệt thự nhà cô xa hoa thật.” Lâm Thiên đánh giá một vòng. “Phí lời, chắc chắn tốt hơn nhà của anh rồi.” Tô Bảo Nhi liếc mắt nhìn Lâm Thiên một cái.
Im lặng một lát, Tô Bảo Nhi lại dặn dò: “Lâm Thiên, anh nhất định phải nhớ rõ, có đôi khi cha tôi rất nóng tính, anh đi vào, phải khách sáo một xíu, dù sao anh giả vờ làm con rể của ông ấy, phải có bộ dạng giống con rể, trăm ngàn lần đừng chọc tức cha tôi.” “Yên tâm đi, ông ấy chắc chắn không tức giận. Lâm
Thiên cười nói.
Lâm Thiên và cha của Tô Bảo Nhi, từ lúc ở buổi bán đấu giá, cũng đã gặp rồi, cha Tô Bảo Nhi biết mình là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, cháu ngoại của Lê Chí Thành.
Cho nên Lâm Thiên biết rất rõ, cha của Tô Bảo Nhi sẽ không dám tức giận với mình.
Thậm chí, Lâm Thiên đều biết rõ, cha Tô Bảo Nhi bảo Tô Bảo Nhi mời mình tới đây, tám mươi phần trăm là muốn thông qua phương thức này, tác hợp mình và Tô Bảo Nhi.
Lâm Thiên cười tiếp tục nói: “Ngoài ra, không phải là chúng ta giả vờ làm người yêu sao? Vậy nên chắc chắn phải giả vờ giống một chút. Cho nên ngoan ngoãn ôm tay tôi đi.” “Hừ, anh lại được hời rồi.
Tô Bảo Nhi trừng mắt nhìn Lâm Thiên một cái, sau đó ôm lấy cánh tay Lâm Thiên, mở cửa ra. “Cha à, con đã về rồi.”
Tô Bảo Nhi kéo Lâm Thiên đi vào trong biệt thự. “Đã về rồi à, cậu Lâm nhanh vào trong đi, đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Tổng giám đốc Tô vội vàng chạy tới cửa nghênh đón, thái độ đối với Lâm Thiên vô cùng nhiệt tình, trên gương mặt cũng tràn ngập tươi cười.
Trong lòng Tô Bảo Nhi tràn ngập nghi ngờ, cha cô ấy đối với Lâm Thiên cũng quá nhiệt tình rồi? Nhiệt tình tới mức cô ấy cảm thấy không bình thường, hơn nữa cha còn gọi Lâm Thiên là cậu Lâm?
Vừa rồi cô ấy còn lo lắng, cha cô ấy sẽ có sắc mặt không hòa nhã đối với Lâm Thiên, dù sao Lâm Thiên nhà nghèo, mà cha cô ấy rất để ý phương diện này.
Dưới sự dẫn dắt của tổng giám đốc Tô, Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi cùng đi vào nhà ăn.

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, tổng giám đốc Tôi lập tức dặn dò giúp việc mang đồ ăn lên.
Mà tổng giám đốc Tô, lại chủ động lấy một chai Laffey 1982 ra. “Cha à, cha lấy chai Laffey 1982 ra nữa sao?" Tô Bảo
Nhi thấy cha mình lấy rượu xịn như vậy ra, cô ấy vô cùng kinh ngạc hỏi.
Cô ấy biết cha mình trừ khi chiêu đãi khách quý, nếu không, ông ấy sẽ không lấy ra rượu xịn như vậy. “Con gái, chiêu đãi con rể tương lai mà, đương nhiên phải lấy rượu xịn ra rồi." Tổng giám đốc Tổ cười nói.
Ngay sau đó, tổng giám đốc Tô chủ động rót rượu cho Lâm Thiên, Tô Bảo Nhi.
Sau khi rót rượu xong, tổng giám đốc Tô cười nói: “Cậu Lâm, con gái tôi dù thế nào cũng là hoa hậu giảng đường, giá trị nhan sắc không thể chê vào đâu được, nhà tôi cũng miễn cưỡng không tệ, tôi cảm thấy con gái Tôi Bảo Nhi của tôi, vẫn miễn cưỡng xứng với cậu, cậu cảm thấy thế nào?”
Tô Bảo Nhì nghe cha cô ấy nói vậy, vẻ mặt cô ấy mơ Vậy mà cha cô ấy nói với Lâm Thiên, nhà bọn họ miễn hồ. cưỡng có thể coi là không tệ, vậy mà cha cô ấy nói với
Lâm Thiên, cô ấy "miễn cưỡng” có thể xứng đối với Lâm
Thiên?
Nghe ý của những lời này, sao giống Làm Thiên vô cùng trâu bò, là cô ấy trèo cao Làm Thiên nhi
Quả kỳ lạ l
Tô Bảo Nhì chỉ cảm thấy, gần đây thái độ của cha mình quá kỳ lạ, “Tổng giám đốc Tô, tôi chỉ là con nhà nghèo, hẳn là tôi không xứng với Tô Bảo Nhi mới đúng" Làm Thiên cười nói. “Cậu Lam khiêm tốn rồi, nào, tôi kinh hai người một lỵ, chúc hai người sớm ngày qua nấu thành cơm." Tổng giám đốc Tô cười nàng ly rượu lên
Làm Thiên có thân phản địa vị gì, tổng giám đốc Tô "Chu Chủ nói cái gì thờ" là Bảo Nhi trùng tăng giảm đốc Tô một cái.
Lâm Thiên cũng không biết phải nói gì, chúc mình và Tô Bảo Nhi sớm ngày gạo nấu thành cơm sao? Ông ta nói linh tinh gì thế. “Được rồi được rồi, dù sao là chúc hai người, nào! Nhất định phải uống hết” Tổng giám đốc Tô cười nói.
Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi đều nâng ly rượu lên.
Nếu tổng giám đốc Tô nói là phải uống cạn, Lâm Thiên không thể không cho ông ta mặt mũi, trực tiếp ngửa đầu uống sạch.
Tô Bảo Nhi cũng nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Lúc tổng giám đốc Tô nhìn thấy thế, khóe miệng ông ta hơi nhếch lên, sau đó nhanh chóng hất ly rượu của mình ra sau lưng, giả bộ như là mình uống hết rồi.
Rất nhanh, Tô Bảo Nhi và Lâm Thiên đều uống hết sạch.
Tổng giám đốc Tô lại lập tức đứng dậy, rót cho Tô Bảo Nhi và Lâm Thiên lần hai, sau đó lại kính Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi một lỵ.

Lúc này tổng giám đốc Tô vẫn dùng cách cũ, nhân lúc Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi uống rượu, ông ta sẽ hất hết rượu trong ly mình đi.
Sau khi uống hai ly xong. “Cha à, con... Con cảm thấy đầu rất choáng váng." Tô Bảo Nhi lắc đầu, “Bảo Nhi, xem ra tửu lượng của con giảm đi rồi, lúc này mới có hai ly rượu, con đã say" Tổng giám đốc Tô nói.
Ngay sau đó, tổng giám đốc Tô nhìn về phía Lâm Thiên, cười khẽ nói: “Cậu Lâm, cậu là bạn trai của con gái tôi, nếu con gái tôi uống say. Không bằng cậu đỡ con bé vào phòng đi, để con bé nghỉ ngơi. “Phòng của Tô Bảo Nhi ở đâu?” Lâm Thiên hỏi. “Trên tầng hai, phòng trong cùng. Tổng giám đốc Tôi nói. "Được rồi.” Lâm Thiên gật đầu, sau đó đứng đậy đi về phía Tô Bảo Nhi. "Không nghĩ tới tửu lượng của cô lại kém như vậy, còn không bằng tôi.” Lâm Thiên vừa nói, vừa đỡ Tô Bảo Nhi dậy.
Lúc này Tô Bảo Nhi giống như đã ngủ rất say, Lâm Thiên vừa đỡ cô ấy, cô ấy lập tức mềm nhũn ngã vào người Lâm Thiên.
Mùi hương trên người Tô Bảo Nhi, lập tức phả vào khoang mũi.
Tô Bảo Nhi dùng nước hoa rất nổi tiếng, đương nhiên là mùi thơm rất dễ ngửi.
Tô Bảo Nhi dán sát vào người mình như vậy, cơ thể Tô Bảo Nhi mềm mại cỡ nào, Lâm Thiên đều cảm nhận được rõ.
Lâm Thiên thu hồi suy nghĩ miên man, đỡ Tô Bảo Nhi đi lên trên tầng.
Nhìn Tô Bảo Nhi và Lâm Thiên rời đi, trên gương mặt tổng giám đốc Tô lộ ra tươi cười vui vẻ. “Đợi hai đứa gạo nấu thành cơm, cho dù hai đứa là người yêu giả, cũng sẽ nhanh chóng trở thành thật thôi, con gái à, con đừng trách cha, cha chỉ muốn tốt cho con mà thôi." Tổng giám đốc Tô cười lẩm bẩm nói.
Trong chai rượu vừa rồi, tổng giám đốc Tô đã bỏ thêm thuốc vào trong, cho nên vừa rồi ông ta mới hất rượu trong lý của mình đi.
Trong phòng của Tô Bảo Nhi.
Lâm Thiên đỡ Tô Bảo Nhi vào phòng, đặt cô ấy lên giường. “Sao mình cũng choáng váng nhỉ?” Sau khi đặt Tô Bảo Nhi xuống, Lâm Thiên dùng lực lắc đầu.
Vừa rồi lúc lên lầu, Lâm Thiên đã cảm thấy hơi chóng mặt, toàn thân mệt mỏi, nhưng mà Lâm Thiên cố gắng chống đỡ, đỡ Tô Bảo Nhi tiến vào phòng. “Thời tiết hiện giờ không tính là nóng đúng không? Sao... Sao nóng như vậy?” Lâm Thiên lau mồ hôi trên trán, anh phát hiện toàn thân mình khô nóng khó chịu.
Lúc này, Lâm Thiên cúi đầu nhìn thoáng qua. Vừa mới nhìn, lập tức khiến Lâm Thiên hoảng sợ.
Bởi vì mặt Tô Bảo Nhi đỏ rực, trên trán cũng đầy mồ hội, đôi mắt mê ly, khiến người ta có ý nghĩ kỳ lạ, cuối cùng lúc này Lâm Thiên cũng hiểu rõ ý của câu sắc đẹp có thể ăn cơm. “Lâm Thiên, tôi... Tôi nóng quá.” Tô Bảo Nhi vừa nói, vừa cởi đai an toàn trên chiếc váy công chúa của mình ra. “Không phải chứ? ừng ực! ừng ực!”
Lâm Thiên thấy một màn như vậy, không nhịn được nuốt nước bọt, có phản ứng sinh lý. "Mẹ kiếp, chẳng lẽ trong rượu bị bỏ thuốc rồi?" Lâm Thiên vỗ đầu, lập tức hiểu ra.
Chỉ dựa vào phản ứng của Tô Bảo Nhi, cùng với phản ứng của mình, Lâm Thiên gần như có thể phán đoán trong rượu vừa rồi, tuyệt đối là bị tổng giám đốc Tô bỏ thuốc. “Mẹ kiếp, đúng là ác độc, đây là con gái của ông ta đấy." Lâm Thiên không nhịn được nói.
Hoa khôi của trường ở ngay trước mặt, mặc Lâm Thiên muốn làm gì thì làm. "Không được, nhất định phải đi.
Lâm Thiên khẽ cần mồi, thuốc đã có tác dụng rồi, nếu thật sự không đi, Lâm Thiên biết hậu quả khó mà chịu nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.