Chương trước
Chương sau
“Chuyện này tôi không biết, dù sao tôi và tập đoàn Tỉnh Xuyên không kinh doanh cùng một lĩnh vực, cho nên tôi không tìm hiểu cẩn thận. Tổng giám đốc Tô nói.
Ngay sau đó, tổng giám đốc Tô hỏi ngược lại: “Cậu Bình, cậu đột nhiên nhắc đến vị chủ tịch mới đến này là vì người đó có gì đặc biệt à?” “Đương nhiên, lai lịch của vị chủ tịch mới này, hù chết người ta." Anh Bình cười nói. “Ồ? Hù chết người ta à? Nghe thấy cậu Bình nói như thế, tôi càng tò mò, không biết cậu ta có lai lịch như thế nào?” Tổng giám đốc Tô có vẻ hơi hiếu kỳ. “Người chủ tịch mới của chi nhánh tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh này, là cháu ngoại của ông cụ Lê Chí Thành, ông nói xem, có phải lại lịch của người này hù chết người không?” Anh Bình vừa cười vừa nói. "Cái gì?” “Cháu trai của ông cụ Lê Chí Thành?"
Sau khi tổng giám đốc Tô nghe được tin tức này, cả người đều trong trạng thái ngạc nhiên.
Tổng giám đốc Tổ đương nhiên biết rất rõ sự tồn tại của ông cụ Lê Chí Thành trâu bò như thế nào, cháu ngoại của ông ấy, đương nhiên là đời thứ ba giàu có nhất.
Ở trong mắt tổng giám đốc Tô, anh Bình đã là một cậu chủ siêu giàu, nhưng so với thân phận cháu trai của Lê Chí Thành, tuyệt đối kém xa cả kilet. “Không nghĩ đến ở thành phố Bảo Thạnh này của chúng ta lại ẩn giấu một nhân vật như vậy, tôi thật đúng là kiến thức hạn hẹp. Tổng giám đốc Tô cười gượng. “Tổng giám đốc Tô, người cháu ngoại của ông cụ Lê Chí Thành này, tuổi tác xấp xỉ với con gái của ông, chắc hẳn cậu ấy sẽ tham dự buổi đấu giá hôm nay, nói không chừng, ông sẽ gặp được cậu ấy.” Anh Bình vừa cười vừa gật đầu.
Trong lòng tổng giám đốc Tô âm thầm hạ quyết tâm, chờ lúc nữa, ông ta nhất định phải tìm cơ hội qua làm quen với người cháu ngoại này của ông cụ Lê Chí Thành.
Ở trong nhận thức của tổng giám đốc Tô, nếu như là cháu ngoại của Lê Chí Thành, phân lượng này hơn hẳn anh
Bình nhiều lần, hơn nữa tuổi tác còn xấp xỉ con gái ông ta.
Tổng giám đốc Tô âm thầm hạ quyết định, nhìn xem có thể tìm cơ hội làm mối con gái mình và cháu ngoại của ông cụ Lê Chí Thành hay không.
Nếu như thành công làm mối, tổng giám đốc Tô thành công trèo lên cây cao Lê Chí Thành này, ông ta sẽ thật sự phát đạt.
Hiện tại ông ta biết chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên chính là cháu ngoại của Lê Chí Thành.
Nhưng ông ta lại đâu biết, người cháu trai của Lê Chí Thành này, chính là Lâm Thiên mà hôm qua ông ta đã gặp mặt ở ven hồ trường đại học Bảo Thạnh. Một bên khác.
Tổng giám đốc Tô đang cùng anh Bình tán gẫu, Lâm Thiên đã đi vào bên trong hội trường.
Lưu Thần đi nhà vệ sinh, cho nên không đi theo bên người Lâm Thiên. “Ranh con, đứng lại đó cho tôi!”
Lâm Thiên vừa mới đi vào bên trong hội trường, còn chưa đi được mấy bước, lại đột nhiên bị hơn mười cậu ấm xông đến vây quanh.

Lâm Thiên liếc thoáng qua, dẫn đầu là anh Giang. “Ranh con, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, không nghĩ đến thế mà lại gặp cậu ở chỗ này.” Anh Giang đi lên phía trước một bước, trên mặt mang theo nụ cười phách lối. “Gặp anh là trong dự liệu
Lâm Thiên nhìn thoáng qua anh Giang, sau đó hời hợt trả lời một câu. “Ranh con, ngược lại với cậu, gặp cậu ở chỗ này, tôi thật đúng là bất ngờ, người muốn đi vào nơi này, tài sản trong nhà ít nhất cũng phải có ba trăm năm mươi tỷ, chỉ dựa vào cậu cũng có tư cách đi vào đây à?” Anh Giang cười lạnh, nói. “Vậy anh có ý gì?” Lâm Thiên cười như không cười nhìn anh Giang. “Ý tứ của tôi rất đơn giản, cậu căn bản không có tư cách vào trong này, thế mà lại xuất hiện ở đây, điều này chỉ nói lên, rõ ràng là do cậu lẻn vào!” Anh Giang khoanh tay trước ngực.
Trước đó ở trường học, anh Giang đã tra xét hồ sơ về Lâm Thiên, biết gia cảnh Lâm Thiên nghèo khó, tuyệt đối không có tư cách vào đây.
Thế nhưng Lâm Thiên lại xuất hiện ở chỗ này, ở trong mất anh Giang chỉ có một khả năng, đó chính là Lâm Thiên lén trà trộn vào đây.
Mấy cậu ấm ở bên cạnh cũng đi theo phụ họa. “Nhóc con, cậu dám trà trộn vào nơi này, cậu biết bị phát hiện sẽ có hậu quả gì không?”
Anh Giang càng thêm cười nói: “Ranh con, lần này, cuối cùng cậu cũng rơi vào trong tay tôi, nói thật cho cậu biết, khách sạn này chính là do chú hai của tôi mở, chỉ cần tôi nói một câu, cậu lập tức bị bảo vệ của khách sạn bắt lại, đánh cho tàn phế, sau đấy ném ra ngoài.
Anh Giang đã sớm muốn xử lý Lâm Thiên, đối với anh ta mà nói, hôm nay chính là một cơ hội tốt “Ồ? Vậy anh muốn như thế nào?” Lâm Thiên khoanh tay trước ngực, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm. “Nếu như cậu quỳ xuống xin lỗi tôi, sau đó rời khỏi Tô
Bảo Nhi, tôi có thể tha cho cậu” Anh Giang kiêu ngạo nói. “Vậy tôi cũng nói cho anh biết, nếu như bây giờ anh quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, tôi cũng có thể tha cho anh, nếu không, chỉ với một câu nói của mình, tôi có thể tống cổ anh ra ngoài!” Lâm Thiên cười mỉa "Ha ha ha!"
Sau khi Lâm Thiên vừa nói xong, đám người anh Giang đều phá lên cười. “Ranh con, con mẹ nó, cậu không thử nhìn lại xem mình là mặt hàng gì, còn muốn đuổi anh Giang ra ngoài? Thật đúng là nực cười! Chẳng lẽ thằng nhóc này không biết, ông chủ của khách sạn Mường Thanh này chính là chủ hai của anh Giang à?” “Thằng nhóc này thật đúng là biết nói đùa, lén trà trộn vào đây, còn lên mặt như thế?"
Sau khi anh Giang cười vài tiếng, nụ cười trên mặt anh ta dừng lại, sau đó sắc mặt anh ta âm trầm, giọng điệu lạnh lẽo. “Nhóc con, chẳng phải cậu đang ỷ vào việc có Tô Bảo Nhi bảo vệ mình à? Bây giờ Tô Bảo Nhi không ở bên người cậu, cậu còn dám phách lối như thế, hôm nay ông đây mà không xử lý cậu, chữ Giang của ông đây sẽ viết ngược lại!” "Đi, gọi bảo vệ đến đây!” Anh Giang nói với một tên cậu ấm đứng ở bên cạnh. “Vâng anh Giang!” Sau khi nhận được lệnh, cậu ấm này chuẩn bị đi gọi bảo vệ đến. “Mấy đứa làm gì thế?”
Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lẽo từ phía sau lưng vang lên.
Anh Giang quay đầu nhìn lại, là Lục Tấn – Ông chủ của khách sạn Mường Thanh này. “Chú hai, là chủ đấy à, cháu phát hiện một thằng ranh con trà trộn vào hội trường, đang định gọi bảo vệ vào tổng cổ cậu ta đi. Trên mặt anh Giang mang theo nụ cười, chỉ vào Lâm Thiên.
Ông chủ Lục Tấn nhìn theo phía ngón tay của anh Giang, lúc Lục Tấn nhìn thấy Lâm Thiên, ông ta nhất thời bị dọa cho giật mình.
Con bà nó, đây chẳng phải là chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên à? Chẳng phải đây chính là cháu trai của Lê Chí Thành ư?

Lần trước ở khách sạn Mường Thanh, Lâm Thiên đã tổ chức một bữa tiệc rượu nhỏ, chiêu đãi đối tác của tập đoàn Tỉnh Xuyên, khi đó Lục Tấn còn đặc biệt đến chào hỏi Lâm Thiên, đồng thời còn cho Lâm Thiên một tấm thẻ kim cương của khách sạn.
Lục Tấn đương nhiên nhận biết Lâm Thiên. “Chủ tịch Lâm!”
Lục Tấn hoảng sợ, vội vàng bước nhanh đến trước mặt Lâm Thiên, cung kính chào hỏi anh. “Chuyện này... Chuyện này.
Anh Giang và hơn mười cậu ấm khác, sau khi nhìn thấy cảnh này đều ngây người, làm sao Lục Tấn lại khúm na khúm núm với Lâm Thiên như thế? “Chú hai, chú đang làm gì thế! Thằng ranh con này là một kẻ nghèo hèn mà thôi!” Anh Giang không nhịn được, lớn tiếng nói. “Câm miệng lại cho chú!”
Lục Tấn quay đầu, hung dữ trừng mắt nhìn thoáng qua anh Giang, vẻ mặt giống như muốn ăn thịt người.
Lục Tấn rất rõ ràng, Lâm Thiên thân là cháu trai của Lê Chí Thành, nếu như đắc tội với Lâm Thiên, đó chính là tự tìm đường chết, ngay cả những người ông chủ bản địa như bọn họ, Lê Chí Thành đều có thể dễ dàng giết chết.
Anh Giang bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, anh ta chưa từng thấy vẻ mặt chủ hai nhà mình hung dữ như thế.
Đám cậu ẩm khác bên cạnh anh Giang, đương nhiên cũng không dám phát biểu. “Ông chủ Lục, anh Giang đây là cháu trai của ông đúng không? Vừa rồi anh ta còn muốn đuổi tôi ra ngoài đấy.” Lâm Thiên cười khẩy, nhìn chằm chằm vào Lục Tấn,
Lục Tấn lau mồ hôi lạnh trên trán: “Chủ tịch Lâm, thắng nhóc này quá phách lối, chủ tịch Lâm, cậu nói đi, cậu muốn xử lý thằng ranh con này như thế nào?” "Mặt không thấy tâm không phiền, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ, tôi chắc là ông hiểu rõ ý tử của tôi, đúng không?” Lâm Thiên hời hợt nói. “Tôi hiểu, tôi hiểu!” Lục Tấn vội vàng gật đầu.
Ngay sau đó, Lục Tấn quay đầu nhìn về một đám người anh Giang. “Mấy thằng ranh các cậu, tất cả biến ra ngoài cho tôi!”
Lục Tấn lạnh lùng quát. “Biến ra ngoài? Chú hai, người nên biến ra ngoài là cậu ta mới đúng!”Anh Giang cắn răng nghiến lợi nói. "Bop!"
Sau khi Lục Tấn nghe thấy thế, ông ta không nói hai lời, đi lên cho anh Giang một bạt tai. “Chú bảo cháu biến ra ngoài, không nghe thấy à? Nếu còn không biến, chú chỉ có thể gọi bảo vệ đến tổng cổ cháu đi!” Lục Tấn lạnh lùng nói.
Anh Giang che mặt, sắc mặt tái nhợt, trong lòng anh ta có một vạn câu hỏi vì sao.
Tuy trong lòng anh Giang cảm thấy ấm ức, nhưng anh ta thấy chủ hai đã đánh mình như vậy, anh ta không chút nghi ngờ việc chủ hai sẽ gọi bảo vệ đến tổng cổ mình. “Cháu đi là được chứ gì!” Anh Giang cắn răng gật đầu. Lâm Thiên nhìn thoáng qua anh Giang, cười nói: “Vừa rồi tôi đã nói, chỉ cần một câu nói của tôi, anh sẽ phải biến ra ngoài, bây giờ anh đã tin chưa?” “Cậu..
Anh Giang tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhất là khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâm Thiên, anh ta tức đến muốn hộc máu. Anh ta đang muốn chửi ầm lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của chủ hai đang nhìn chằm chằm anh ta, anh Giang chỉ có thể nuốt lời muốn nói xuống. "Còn không nhanh biển đi!" Lục Tấn lạnh lùng thúc giục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.