Chương trước
Chương sau
Tất nhiên là Lâm Thiên đang đứng ở tận cùng hành lang đợi anh Bình. "Chào cậu chủ Lâm!"
Sau khi anh Bình đi tới trước mặt Lâm Thiên, anh ta vội vàng cúi người chào Lâm Thiên, vô cùng cung kính.
Lúc anh Bình ở trong phòng VIP, anh ta đã muốn gọi Lâm Thiên là cậu chủ Lâm, nhưng anh ta nghĩ tới Lâm Thiên không muốn để lộ thân phận, chắc chắn là có nguyên nhân, cho nên anh ta mới không gọi Lâm Thiên ở trong phòng VIP như vậy. “Xem ra anh đã biết. Chuyện ông ngoại tôi là Lê Chí Thành, sao anh biết được?” Lâm Thiên khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nói. “Thưa cậu chủ Lâm, là Thiệu Ngọc Minh gửi tin nhắn nói cho tôi biết." Anh Bình cẩn thận nói.
Anh Bình ở thành phố Bảo Thạnh xem như là người giàu có nhất, nhưng anh ta so với Lâm Thiên, quả thực là kém quá xa, chuyện này anh Bình biết rất rõ. Đừng nói là anh Bình, cho dù là cha anh ta tới đây, cũng không dám đắc tội Lâm Thiên
Anh Bình vội vàng nói: “Cậu chủ Lâm, lúc trước tôi xúc phạm đến cậu, tôi còn bắt cậu nhận lỗi với tôi nữa, cậu nhất định phải tha thứ cho tôi đấy!”
Anh Bình thiếu chút nữa đã quỳ xuống trước Lâm
Thiên. “Thôi. Lâm Thiên tôi không phải là người bụng dạ hẹp hòi, anh đã chủ động nói xin lỗi, chuyện vừa rồi ở trong phòng VIP, tôi sẽ không so đo với anh. Lâm Thiên xua tay.
Lâm Thiên biết, xung đột giữa mình và anh Bình không tính là lớn, không đến mức không chết không ngừng.
Hơn nữa Lâm Thiên cũng không muốn gây thù chuốc oán quá nhiều, nếu anh Bình đã mở miệng xin lỗi, Lâm Thiên sẽ cho anh ta một cơ hội. “Cảm ơn cậu chủ Lâm! Cảm ơn cậu chủ Lâm!”
Anh Bình thấy Lâm Thiên tha thứ cho mình, anh ta vô cùng sung sướng, liên tục gật đầu, đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi. “Chuyện tôi là cháu ngoại của Lê Chí Thành, tạm thời tôi không muốn để lộ, anh hiểu rõ ý của tôi chứ?” Lâm Thiên nói. “Hiểu rõ hiểu rõ! Cậu chủ Lâm muốn đóng giả làm người bình thường tán gái đúng không? Tôi hiểu rõ mà Anh Bình cung kính nói.
Ngay sau đó, anh Bình lấy một tấm danh thiếp ra, dùng hai tay để đưa cho Lâm Thiên. “Cậu chủ Lâm, đây là danh thiếp của tôi, phía trên có số điện thoại của tôi nữa, sau này cậu chủ Lâm tới khu du lịch suối nước nóng Thanh Châu chơi, sẽ được miễn phí hết! Còn được tiếp đãi cấp cao nhất “Được, tôi sẽ nhận nó.
Lâm Thiên không từ chối, nhận lấy danh thiếp.
Anh Bình thấy Lâm Thiên nhận danh thiếp của anh ta, anh ta lập tức cười vui vẻ, bởi vì Lâm Thiên đồng ý nhận lấy danh thiếp của anh ta, điều này đã nói lên, Lâm Thiên thật sự tha thứ cho anh ta. “Đúng rồi cậu chủ Lâm, cậu Giang kia dám đối nghịch với cậu, cũng dám cướp bạn gái của cậu chủ Lâm, có cần tôi tìm vài người, lén đánh cậu ta một trận hay không?” Anh Bình nói.
Anh Bình làm như vậy, rõ ràng là muốn xum xoe, tranh thủ dành được ấn tượng tốt của Lâm Thiên. “Không cần, nếu tôi thật sự muốn đánh anh ta, quang minh chính đại đánh là được, còn cần lén lút à?” Lâm Thiên nhẹ nhàng bâng quơ nói. “Ha ha, cậu chủ Lâm nói đúng lắm, là tôi suy nghĩ không kỹ càng.” Anh Bình cười ha ha. “Vậy tôi về trước đây”
Sau khi Lâm Thiên nói xong, anh lập tức đi thẳng về phòng VIP.
Trong phòng VIP.
Sau khi Lâm Thiên đi vào phòng, đám nhà giàu ở trong phòng VIP đều nhìn Lâm Thiên với ánh mắt kỳ lạ. Hình ảnh anh Bình kính rượu với Lâm Thiên vừa rồi, hiện giờ bọn họ vẫn còn thấy rành rành trước mắt, nhưng bọn họ không biết vì sao. Lâm Thiên vừa mới ngồi xuống, Tô Bảo Nhi đã không nhịn được kinh ngạc và tò mò trong lòng, vội vàng muốn hỏi thăm Lâm Thiên. “Lâm Thiên, anh nhanh nói cho tôi biết, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế, rõ ràng là lúc trước anh Bình muốn gọi bảo vệ tới bắt anh, sao đột nhiên thái độ lại thay đổi một trăm tám mươi độ, vậy mà chủ động kính rượu với anh, còn nhận lỗi với anh nữa!” “Sao tôi biết được, có lẽ là mị lực của tôi quá lớn, thuyết phục được anh Bình.” Lâm Thiên giang tay nói. “Mị lực của anh quá lớn? Dựa vào mị lực thuyết phục anh Bình sao?”
Tô Bảo Nhi đảo mắt, cô ta tin trên thế giới này có quỷ, cũng sẽ không tin loại chuyện ma quỷ này. “Tôi đoán anh Bình nhầm lẫn gì đó, chắc là đoán nhầm thân phận của anh, cho nên mới như vậy?” Tô Bảo Nhi suy đoán. “Có lẽ vậy” Lâm Thiên giang tay nói.

Lâm Thiên không muốn để Tô Bảo Nhi biết, mình là chủ tịch mới của chi nhánh tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh, cùng với chuyện mình là cháu ngoại của
Lê Chí Thành.
Bởi vì như vậy sẽ không thú vị nữa. “Hôm nay coi như anh gặp may. May mà anh Bình nhầm lẫn. Tô Bảo Nhi nói.
Hôm nay Tô Bảo Nhi tới nhà Lâm Thiên đón anh, cô ta tận mắt nhìn thấy nhà Lâm Thiên cũ nát cỡ nào, cho nên đương nhiên là cô ta không nghĩ rằng thân phận của Lâm Thiên trâu bò tới mức chấn nhiếp được anh Bình.
Cô ta chỉ cho rằng anh Bình nhầm lẫn gì đó, mới đột nhiên thay đổi thái độ với Lâm Thiên.
Im lặng một lát, Tô Bảo Nhi lại oán trách “Thật ra tôi không hiểu nổi anh, lúc ấy tôi đã nói với anh như vậy rồi, anh còn thích chống lại anh Bình, nếu không phải anh Bình nhầm lẫn, anh chắc chắn sẽ xong đời, tôi cũng không thể bảo vệ được anh. “Đều tại tôi.” Lâm Thiên giang hai tay.
Đúng lúc này, bỗng nhiên anh Giang đứng dậy, ánh mắt anh ta nhìn thẳng về phía Lâm Thiên. “Lâm Thiên, không biết anh Bình bị làm sao, vậy mà không đối phó cậu, nhưng bối cảnh nhà cậu thế nào tôi biết rõ, cậu chỉ là một tên nhà nghèo! Yên tâm, anh Bình không thu thập cậu, vậy thì tôi sẽ thu thập cậu!”
Ngày hôm qua anh Giang đã lấy tư liệu về Lâm Thiên ở trường, cho nên anh ta chắc chắn Lâm Thiên là tên nhà nghèo, chuyện này anh ta vô cùng tin tưởng. “Được thôi, tôi đợi.” Lâm Thiên cười nói.
Lúc này anh Bình đi tới.
Sau đó, bữa tiệc tiếp tục, tất nhiên anh Bình sẽ không gây khó dễ cho Lâm Thiên, trái lại vô cùng khách sáo với Lâm Thiên.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, anh Bình lại mời mọi người đi ngâm nước nóng.
Suối nước nóng Thanh Châu.
Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi giả thành tình nhân, tất nhiên phải ngâm cùng một ao, chuyện này khiến Lâm Thiên nhìn đã mất.
Sau khi ngâm ở suối nước nóng xong, bữa tiệc này mới kết thúc,
Lúc bữa tiệc kết thúc đã là chạng vạng, Tô Bảo Nhi là xe đưa Lâm Thiên về nhà.
Ở cửa nhà Lâm Thiên, một chiếc xe Ferrari màu đỏ chậm rãi đó lại
Bên trong xe, “Tuy biểu hiện ngày hôm nay của anh không tốt, nhưng thù lao một tỷ bảy trăm năm mươi triệu này tôi sẽ không trả thiếu một đồng. Đọc số thẻ của anh cho tôi.” Tô Bảo
Nhi nhìn về phía Lâm Thiên. "Thù lao thì không cần, tôi không thiếu tiền.” Lâm Thiên nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Sau khi nói xong, Lâm Thiên trực tiếp mở cửa xe ra, sau đó đi thẳng vào nhà mình, không dây dưa lắng nhắng. "Này!”

Nhìn Lâm Thiên trực tiếp rời đi, Tô Bảo Nhi lập tức ngày ngẩn cả người.
Theo quan điểm của Tô Bảo Nhi, hôm nay Lâm Thiên giả làm bạn trai của cô ta, không phải là vì tiền sao? Vậy mà bây giờ anh không cần tiền? Hơn nữa Lâm Thiên đi rất nhanh, cô ta ngay cả gọi
Lâm Thiên lại cũng không có cơ hội.
Tô Bảo Nhi mở cửa xe ra, vốn định đuổi theo.
Nhưng cô ta nghĩ lại “Dựa vào cái gì cô ta phải đuổi theo anh! Anh không cần tiền, chẳng lẽ cô ta còn phải cầu xin anh nhận lấy?”
Nghĩ tới đây, Tô Bảo Nhi đóng cửa xe lại. Tô Bảo Nhi ngồi trong xe nhìn bóng dáng Lâm Thiên rời đi, chu miệng nói: "Hừ, đúng là người kỳ lạ, rõ ràng là nhà nghèo, vậy mà còn cậy mạnh không cần tiền, muốn tỏ rõ tự tồn của đàn ông sao?"
Sau khi nói xong, Tô Bảo Nhi khởi động xe rời đi.
Bên kia.
Sau khi anh Giang từ khu du lịch trở về "Vậy mà tên khốn nạn kia dám ngâm suối nước nóng với Bảo Nhật Đảng chết! Đảng chết!" Anh Giang vừa nghĩ tới đây lại nổi điên. khiến anh Giang cảm thấy bất công chính là, người mà mình muốn đều không chiếm được, nhưng lại bị một tên nhà nghèo chiếm được, dựa vào cái gì? “Nhóc con, mày vốn không xứng với Tô Bảo Nhi, tao nhất định sẽ chia rẽ hai người Sau khi anh Giang nói xong, lập tức lấy điện thoại ra
Anh Giang đã nghĩ xong, anh ta sẽ gọi điện thoại cho cha của Tô Bảo Nhi nói về chuyện này.
Anh ta không tin cha của Tô Bảo Nhi sẽ để con gái mình yêu một tên nhóc nhà nghèo như vậy!
Sáng ngày hôm sau, đại học Bảo Thạnh, trong ký túc xá của Lâm Thiên. “Giết giết giết!”
Từng tiếng kêu giết truyền tới, hóa ra là Hoàng Luân đang đánh liên minh huyền thoại với Lâm Thiên.
Tuy trước đây Lâm Thiên ít chơi game, nhưng đối với liên minh huyền thoại vẫn biết một chút, chỉ là Lâm Thiên chơi rất giỏi, không thể thoát ra khỏi trò chơi.
Lúc này, một người đàn ông mặc âu phục đẩy cửa ký túc xá khép hờ ra, đi tới. “Cậu là Lâm Thiên đúng không?” Người đàn ông mặc âu đi thắng tới trước mặt Lâm Thiên. “Anh là?” Lâm Thiên nhưởng mày, quay đầu nhìn người đàn ông mặc âu phục.
Lâm Thiên chắc chắn, mình không biết người đàn ông mặc âu phục này. “Tổng giám đốc Tô của chúng tôi muốn gặp cậu, mới đi theo tôi một chuyến” Người đàn ông mặc âu phục nói. “Tổng giám đốc Tô? Thật xin lỗi, tôi không biết tổng giám đốc Tô, nếu muốn gặp tôi, thì bảo ông ta tới đây”
Sau khi Lâm Thiên nói xong, anh tiếp tục chơi game.
Nói đùa, Lâm Thiên đường đường là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh, vậy mà phải tự mình đi gặp ông ta sao? Tổng giám đốc Tô này có mặt mũi lớn như thế à? Vừa tới đã gọi mình đi gặp ông ta? “Nhóc con, khẩu khí của cậu lớn thật, cậu đang yêu đương với cô chủ nhà tôi, bây giờ ông chủ muốn gặp cậu, vậy mà cậu còn bảo ông chủ tới đây gặp cậu sao?” Giọng nói của người đàn ông mặc âu phục trở nên lạnh lùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.