"Ông Khương, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Người mà tôi cử đi giống như đã bốc hơi khỏi thế gian." Vị Luật sư thận trọng nói. Sở dĩ không thể liên lạc với những người mà ông ta cử đi, nên ông ta quả thật không biết chuyện gì đã xảy ra. “Có nghĩa là nhiệm vụ thất bại, đúng không?” Khương Hùng Dũng lạnh lùng hỏi. Vị Luật sư thận trọng gật đầu. "Lũ ăn hại! Tất cả đều là lũ ăn hại!" Khương Hùng Dũng tức giận, hung hăng đập ly rượu trên tay xuống đất, những mảnh thủy tinh vỡ trộn với rượu đỏ bắn tung tóe ra xung quanh. Nhìn thấy sự phẫn nộ này, toàn bộ người trong phòng khách đều cúi đầu không dám nói, ngay cả thở cũng không dám, tất cả đều biết rõ tính tình của Khương Hùng Dũng, chỉ sợ bản thân gặp xui xẻo, không chết thì cũng bị lột da. Lúc này, vị luật sư mới ngẩng đầu lên một cách thận trọng: “Ông Khương, tôi đang nghĩ những người mà tôi đã cử đi sẽ không... sẽ không chết hết cả chứ "Tao muốn sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Đi tìm bọn nó cho tao! Thành phố Bảo Thạnh này là địa bàn của tao, tao không tin là không thể tìm thấy!" Khương Hùng Dũng nói. "Đúng, đúng, tôi sẽ tìm được!” Luật sư gật đầu. "Nhân tiện, ông Khương à, chúng ta có cần tiếp tục phải người đi... ám sát thằng nhãi Lâm Thiên đó nữa không?” Khương Hùng Dũng liếc mắt nói: "Trước tiên đi điều tra nguyên nhân, tạm thời đừng manh động, cứ để nó sống thêm vài ngày đi." Mặc dù Khương Hùng Dũng không thể nhẫn nại hơn nữa được nữa, tuy nhiên, lần này ám sát không thành, người phải ra đi mất liên lạc vô cớ, trước khi điều tra rõ nguyên nhân, Khương Hùng Dũng cũng không dám mạnh động. Để có được như ngày hôm nay, ngoài sự tàn độc hung bạo đó ra, Khương Hùng Dũng còn là một kẻ biết tính toán cẩn trọng, nếu không thì đã bị lật đổ từ lâu rồi. Đại học Thanh Dương. Bây giờ đã vào giờ học, sau khi Lâm Thiên trở lại trường liền đi thẳng vào phòng học. "Dừng lại!" Vừa mới tới cửa phòng học, một nam một nữ ngăn Lâm Thiên lại, trước ngực bọn họ đang đeo bảng hiệu của Hội Sinh viên. Người nam đầu cạo trọc còn người nữ nhuộm tóc màu tím. "Cậu là Lâm Thiên đúng không? Tự giới thiệu đi. Tôi là trưởng ban học tập của hội sinh viên, Ngô Tuấn." Nam sinh ngẩng đầu. "Là hội sinh viên à? Sao lại tìm tôi? Tìm tôi có việc gì?" Lâm Thiên lạnh lùng nói. Đối với mấy cán bộ của hội sinh viên này, Lâm Thiên tỏ ra không quan tâm đến bọn cho lắm. Ngô Tuấn nhìn thấy thái độ của Lâm Thiên đối với mình, gương mặt cậu ta bỗng trở nên u ám. Cô gái tóc tím bên cạnh còn mắng mỏ nói: "Cậu nhóc, cậu dám nói chuyện với hội trưởng của chúng tôi như thế này à, cậu không muốn sống nữa sao?" "Ha ha, một Hội trưởng Hội sinh viên của trường? Còn không muốn sống sao? Ha ha." Lâm Thiên không nhịn được cười.
Trước đây, Lâm Thiên có thể vẫn còn sợ những cái gọi là cán bộ hội sinh viên này. Nhưng bây giờ, Lâm Thiên càng nghĩ lại càng thấy nực cười, một cán bộ của hội sinh viên làm sao có thể thành giai cấp thống trị được? Vô cùng nực cười! Với thân phận hiện tại của Lâm Thiên, hắn cũng không quá coi trọng. “Thằng nhóc, mày điên rồi, chả trách Trịnh Khả bảo tao chỉnh đốn mày” Ngô Tuấn chế nhạo. Ngô Tuấn và Trịnh Khả là bạn, Trịnh Khả đã tìm Ngô Tuấn trước khi tan học và nhờ Ngô Tuấn để mắt đến Lâm Thiên. Một khi Lâm Thiên vi phạm nội quy của trường, cậu ta sẽ nhân cơ hội để tấn công Lâm Thiên. Tốt hơn là nên tấn công Lâm Thiên cho đến khi hắn bị đuổi học. "Trịnh Khả? Trịnh Khả, cái người trưởng ban quan hệ đối ngoại ấy à?" Lâm Thiên không nhịn được cười khi nghe tên Trịnh Khả Màn phát sóng trực tiếp cảnh ăn phân của Trịnh Khả, Lâm Thiên vẫn còn nhớ rất rõ. Dừng một chút, Lâm Thiên tiếp tục nói: "Nếu nói như vậy, mày đến đây tìm tạo để trả thù cho Trịnh Khả à? Bọn mày đang cố tìm ra lỗi của tao đúng không?" “Tao ở đây không phải để tìm lỗi, tao chỉ làm theo quy định. Tao thấy gần đây mày thường xuyên nghỉ học, trốn học đã vượt quá ba mươi tiết. Theo quy định của trường, nếu như một năm trốn học hơn mười tiết thì bị phạt, vượt quá ba mươi tiết thì bị đuổi học!” Ngô Tuấn tự hào nói. "Mày dám đuổi tao?? Mày có quyền đuổi à?" Lâm Thiên cười lạnh. Lâm Thiên biết thừa Ngô Tuấn đến đây để trả thù cho Trịnh Khả. "Thằng ranh con, một trong những nhiệm vụ của Hội sinh viên là điểm danh và kiểm tra học sinh nghỉ học. Tao đã ghi lại thời gian nghỉ học của mày. Tất cả đều được ghi vào sổ. Chỉ cần tạo báo cáo, nhà trường nhất định sẽ đuổi học mày.!" Ngô Tuấn nói, vừa cười vừa giơ cuốn sổ điểm danh trên tay. Được một lúc thì dừng lại, Ngô Tuấn nói một cách đầy tự hào một lần nữa: "Mày dám chống lại Hội sinh viên của bọn tao, đây là số phận của mày đó! Làm sao Hội sinh viên của bọn tao lại là chỗ cho mày chọc vào à?” “Thật không?” Lâm Thiên cười, hắn thật sự là đến bảo thù. "Nhóc con, còn cười được hả? Không biết sắp bị đuổi học à?" Cô gái tóc tím bên cạnh chế nhạo “Vậy tao cũng sẽ chống mắt lên xem. Nếu mày có thể đuổi học được tao, tao sẽ thua" Lâm Thiên tỏ vẻ chống đối. Ngô Tuấn vốn tưởng rằng chỉ cần hắn lấy sổ điểm danh ra uy hiếp Lâm Thiên. Lâm Thiên nhất định sẽ sợ hãi, thậm chí còn cúi đầu cầu xin hắn thương xót, nhưng kết quả cái tên Lâm Thiên này lại tỏ vẻ thờ ơ, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn. “Mày... mày thực sự không sợ bị đuổi học sao?” Ngô Tuấn vẻ mặt u ám hỏi. “Nếu sợ, thì tao là cháu của mày.” Lâm Thiên cười nói. "Mày..., sắp chết đến nơi còn cứng miệng! Mày chờ đấy, hôm nay tao sẽ báo nhà trường. Cho nhà trường đuổi học mày!" Ngô Tuấn hung ác nói. Ngô Tuấn nói xong liền xoay người rời đi. Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest đi qua. "Là hiệu trưởng!" Hội trưởng Hội sinh viên Ngô Tuấn và cô gái tóc tím nhìn thoáng qua đã nhận ra người đàn ông trung niên mặc vest đi ngang qua là hiệu trưởng của Đại học Thanh Dương. Vì vậy, Ngô Tuấn nhanh chóng chuyển sang một nụ cười khen ngợi và chào ông ta. "Chào buổi chiều hiệu trưởng! Em là Ngô Tuấn, trưởng ban học tập của hội sinh viên. Lời vừa dứt, Ngô Tuấn đã dồn dập chào hỏi hiệu trưởng, khuôn mặt gần như cười đến méo mó. “Chào buổi chiều hiệu trưởng!” Cô gái tóc tím cũng nở nụ cười chào hiệu trưởng. "Ừ." Hiệu trưởng thản nhiên ậm ừ, rồi tiếp tục đi về phía trước, rõ ràng chỉ là chào hỏi qua loa lấy lệ. Rốt cuộc, hiệu trưởng một ngày gặp bao nhiêu học sinh để chào hỏi, đối đáp lấy lệ là chuyện bình thường, nên Ngô Tuấn và hai người không cảm thấy thất vọng. Cùng lúc đó, Ngô Tuấn trong lòng cười nhạo: "Lâm Thiên, thằng nhãi này, thật sự là không có mắt. Vừa nhìn thấy hiệu trưởng còn không chào hỏi. Đúng là đáng chết!”
Hiệu trưởng vừa đi hai bước, liền nhìn thấy Lâm Thiên. "Đây là... Chẳng phải là Lâm thiếu gia sao?" "Chào buổi chiều, Lâm thiếu gia!" Hiệu trưởng nhanh chóng mỉm cười, bước nhanh tới chỗ Lâm Thiên. Chủ động chào hỏi Lâm Thiên, ngay cả thái độ cũng vô cùng ôn hòa. Huh? Ngô Tuấn và cô gái tóc tím nhìn thấy cảnh này, bọn họ đã vô cùng sửng sốt. Chuyện quái gì đang diễn ra vậy trời? Hiệu trưởng lại chủ động chào hỏi thằng nhóc này? Và thái độ còn tôn kính như vậy? “Hiệu trưởng, khí sắc của thầy hôm nay không tồi nhỉ?” Lâm Thiên cười đáp. "Haha. Gặp được thấy Lâm thiếu gia là tôi khỏe re à!” Hiệu trưởng cười nói. "Cái này, cái này." Đồng tử của Ngô Tuấn đột ngột co giật, trên mặt hiện lên sắc mặt khó tin. Chúa ơi. Hiệu trưởng lại còn chủ động nịnh nọt Lâm Thiên? Cảnh tượng như vậy giống như một quả b, đập mạnh vào tim hai người vô cùng mãnh liệt. Cái quái gì thế này? Cái quái gì thế này! Ngô Tuấn không ngừng hét lên trong lòng. Hiệu trưởng cười nói tiếp: "Mà này, Lâm thiếu gia, cậu ở đây làm gì?" "Không phải, hai bạn sinh viên này cứ giữ em lại đây, nói là em nghỉ học, trốn học, còn bảo phải báo với trường để trường đuổi học. Hiệu trưởng, thầy nhân tiện đi ngang qua, nếu thầy muốn đuổi học em thì cứ nói ạ” Lâm Thiên cười cười. "Bị đuổi học? Lâm thiếu gia, cậu đang nói cái gì vậy! Không ai có thể sa thải Lâm thiếu gia!" Hiệu trưởng cười khan nói. Lần cuối cùng Lâm Thiên quyên góp là 10 triệu nhân dân tệ, hiệu trưởng đã hứa với Lâm Thiên là sẽ không đuổi học Lâm Thiên nếu hắn nghỉ học. Đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là hiệu trưởng đã biết thân phận thật sự của Lâm Thiên. Sau khi Lâm Thiên quyên góp lần trước, hiệu trưởng yêu cầu thư ký mang hồ sơ của Lâm Thiên qua đây, nhưng trong hồ sơ vẫn của Lâm Thiên vẫn không có thân phận, vẫn là một gia đình nghèo. Vì vậy hiệu trưởng tiếp tục yêu cầu thư ký đi điều tra, chỉ vài ngày trước, cuối cùng thư ký cũng điều tra ra được. Lâm Thiên chính là tân chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên và là cháu ngoại của Lê Chí Thành! Khi hiệu trưởng biết được danh tính này, tất nhiên ông ấy đã rất sốc. Cháu trai của người giàu nhất, đây là một nhân vật vô cùng đáng gờm Ngay sau đó, hiệu trưởng quay lại nhìn trưởng ban học tập Ngô Tuấn và cô gái tóc tím phó trưởng ban. “Hai người nói muốn sa thải Lâm thiếu gia à?” Hiệu trưởng nghiêm mặt nói, trong giọng điệu có chút trách móc. Đối mặt với câu hỏi của hiệu trưởng, Ngô Tuấn và cả cô gái tóc tím tự nhiên sợ hãi. Mặc dù là cán bộ của hội sinh viên, nhưng họ hiếm khi được tiếp xúc với hiệu trưởng vào ngày thường chứ đừng nói đến việc bị hiệu trưởng khiển trách.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]