Chương trước
Chương sau
"Chờ một chút."
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Lâm Thiên quay đầu lại và nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa phía sau.
Cô gái mặc áo khoác trắng và quần jean, có đôi chân thon, lông mi dài, đôi mắt như hào quang và khuôn miệng nhỏ nhắn như anh đào.
Vẻ đẹp kiều diễm làm lóa mắt người nhìn!
Đây chắc chắn là một mỹ nhân rực rỡ như ảnh nắng và trong trẻo như hơi thở thanh xuân. Không chỉ là một mỹ nhân đơn thuần mà còn toát lên khi chất thoát tục, không như những người bình phẩm khác Thành thật mà nói, cô ấy trông như một thỏi nam châm có từ tính mạnh. Lâm Thiên đã bị cô thu hút từ cái nhìn đầu tiên nên cậu dường như không thể rời mắt ra khỏi cô được.
Cô gái đi thẳng tới và dừng lại trước mặt Làm
Thiên. “Quản lý, tôi trả tiền cho họ. Quẹt thẻ "Cô gái đưa một tấm thẻ cho quản lý, giọng nói nhẹ nhàng, thanh tao. "Người đẹp, cô thực sự muốn trả tiền cho họ? Câu ta có vẻ là một kẻ nói dối! Cô đừng để bị họ lửa" Viênquản lý tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ lại có người bước ra trả tiền cho hai người bọn Lâm Thiên. "Cho dù tôi có bị anh ta lừa dối hay không thì đó cũng là việc của tôi. Nhà hàng của anh chỉ việc thu tiền."Cô gái nói. "Cái này... được rồi."
Viên quản lý gật đầu, sau đó cầm thẻ ngân hàng di quet.
Đối với nhà hàng của bọn họ, chỉ cần bọn họ nhận được tiền, mới là chuyện quan trọng nhất. Nếu bọn họ gọi cảnh sát, cho dù hai người bọn Lâm Thiên có bị bắt đi cũng không có ai trả tiền bữa ăn cả. Vậy thì nhà hàng của bọn họ sẽ bị lỗ,
Sự việc đột ngột này đã thu hút sự bàn luận của nhiều thực khách có mặt. Họ đều có quan điểm giống nhau, đều cho rằng cô gái ngốc nghếch, thậm chí còn tin rằng cô nhất định sẽ bị gã trai kia lừa. “Cô gái, cảm ơn cô đã tin tưởng chúng tôi không phải kẻ dối trá. Cảm ơn cô đã giúp đỡ chúng tôi! Hoàng Luân không ngừng cảm tạ "Không cần phải cảm ơn. Ai cũng có thể có lúc khó khăn như thế cả"Cô gái cười lễ phép.
Lâm Thiên bất ngờ nhìn cô. Cậu không ngờ có người lại chịu đứng ra giúp đỡ mình, lại còn là một mỹ nhân xinh đẹp như vậy. “Xin chào người đẹp! Tôi tên là Lâm Thiên. Cho phép tôi tùy tiện hỏi, tại sao mọi người cho rằng chúng tôi là những kẻ dối trá nhưng cô lại sẵn sàng tin chúng tôi?" Lâm Thiên tò mò hỏi. "Nếu anh là một kẻ nói dối, tôi sẽ xem như là tôi không may mắn. Nếu anh không phải là kẻ nói dối, thi tôi có thể giúp đỡ người thiếu thốn. Tôi nghĩ rằng mỗi một sự việc xảy ra đều có giá trị của nó." Cô gái nhẹ nhàng nói.
Lâm Thiên không khỏi sửng sốt khi nghe được những lời này của cô gái. Đây thực sự là một cô gái tốt bụng sao?
Lúc này, viên quản lý đã quay lại. “Thưa cô, thẻ đã được quẹt thành công. Đây là hóa đơn!" Người quản lý đưa chiếc thẻ và hóa đơn cho cô gái.
Thấy vậy, Lâm Thiên nói với cô gái "Cô gái, tôi sẽ viết cho cô một cam kết ngay bây giờ. Hãy để lại số điện thoại của cô cho tôi. Ngày mai tôi sẽ trả lại cho cô gấp mười lần. Tôi sẽ cho cô thấy rằng tôi không phải là kẻ nói dối Lâm Thiên lúc trước đã nói nếu ai cho câu mượn tiền, cậu sẽ trả lại gấp mười lần, đương nhiên bây giờ cầu sẽ làm theo lời đã nói: Cô gái lắc đầu: "Không, tôi không giúp anh vì tiền, chỉ là giúp người thôi." Nói xong cô gái bước ra ngoài.
Cô gái đột nhiên rời đi khiến Lâm Thiên có chút bối rối.
Lâm Thiên vốn tưởng rằng cô gái này nguyện ý giúp mình vì được thường gấp mười lần số tiền đã bỏ ra. Nhưng thực sự cô ấy có vẻ không làm vậy vì tiền, còn không định để Lâm Thiên trả lại tiền đã lại rời đi. "Lâm Thiên, chuyện này..."Hoàng Luân cũng lộ vẻ kinh ngạc. "Hoàng Luân, đi!"
Lâm Thiên nhanh chóng gọi Hoàng Luân và đuổi theo ra ngoài!
Đuổi ra đến cửa nhà hàng, Lâm Thiên đã nhìn thấy bóng lưng của cô gái lúc này đã đi được một đoạn xã. "Này, cô có thể cho tôi biết có tên gì không?"Làm Thiên nói lớn phía sau lưng cô gái Lâm Thiên muốn biết tên cô gái, và cậu còn muốn trả lại số tiền nợ cho cô.

Cô gái dừng lại và nói: "Người lạ
Nói xong, cô gái đi thẳng đến một chiếc AudiA 4màu trắngbên đường, mở cửa xengồi vào.
Ngay sau đó, xe nổ máy, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Thiên, “Người lạ! Thật là người lạ"Lâm Thiên nhàn nhạt thở dài. "Lâm Thiên, chúng ta lại để cho cô ấy đi như thế sao?"Hoàng Luân mập nhìn Lâm Thiên. “Tất nhiên là mình muốn trả lại tiền cho cô ấy, nhưng thật tiếc khi cô ấy không để lại thông tin gì cho chúng ta."Lâm Thiên bất lực nói. "Đúng! Biển số xe!"Lâm Thiên đột nhiên vỗ đầu.
Cô gái vừa rồi đi bằng ô tô, chỉ cần Lâm Thiên biết biển số xe của cô ấy, nhất định có thể tìm được cô ấy.
Đáng tiếc Lâm Thiên chỉ là cũng không nghĩ tới chuyện này, cho nên cũng không có ghi lại biển số xe “Hoàng Luân, cậu đã ghi lại biển số xe chưa?"Lâm Thiên nhìn Hoàng Luân hồi. "Mình. Mình quân không nghĩ tới chuyện này. Hoàng Luận cười khổ. "Hôm nay mình nợ cô ấy một ân huệ, hy vọng có thể gặp lại cô ấy trong tương lai..."Lâm Thiên nhìn về phía xa.
Một cô gái tốt bụng như vậy, Lâm Thiên rất mong được gặp lại cô ấy. Lâm Thiên cũng muốn đích thân trả lại ân huệ cho cô ấy.
Chỉ là, giữa đám đông bao la, gặp lại có lẽ không phải là chuyện dễ dàng, có lẽ cậu sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa. "Nhân tiên, tên khốn nạn đã lấy trộm ví của mình: Đừng để mình đụng phải hắn ta nữa, nếu không mình phải cho hắn biết tay!"Lâm Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Thiên biết chính tên trộm là thủ phạm khiến bản thân không có tiền trả hóa đơn, thậm chí còn bị nghĩ là kẻ nói dối trắng trợn. Nếu hắn không lấy trộm ví của cậu thì chuyện này đã không xảy ra! "Đúng đúng! Loại trộm đáng ghét này, chúng ta mà gặp lại phải bắt hắn trả giá!" Hoàng Luân gật đầu đồng ý
Lúc này Cô gái lái chiếc Audi A4 màu trắng vừa giúp Lâm Thiên thanh toán hóa đơn đang chăm chú lái xe và đã quên mất việc mình vừa giúp Lâm Thiên rồi,
Đúng lúc này, chuông điện thoại của cô đột ngột vang lên. “Conchào bố"Cô gái trả lời điện thoại. "Mãn Linh, bữa tiệc ngày mai rất quan trọng. Nó là sự sống còn của công ty chúng ta. Con không được đến muộn. Nhất định phải đến đúng giờ."Giọng một người đàn ông trung niên vang lên trong điện thoại. “Con biết ba, ba đừng lo lắng. Con nhất định sẽ không đến muộn."Cô gái đáp lại.
Ngừng một chút, khuôn mặt xinh xắn của cô gái đột nhiên phảng phất một sự lo lắng: "Thưa bố, công ty của chúng ta vừa có quy mô nhỏ và mà cũng không có lợi thế về giá, hoàn toàn không thể so sánh với các công ty cạnh tranh đó. Con thực sự lo lắng. Hơn nữa, nếu chúng ta vẫn không thực hiện được thỏa thuận lần này..., công ty chúng ta có thể sẽ khó tiếp tục..."
Người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nghiêm túc nói: "Chúng ta thực sự không có bất kỳ lợi thế nào. Chúng ta chỉ có thể thể hiện 100% sự chân thành để cho Tập đoàn Tịnh Xuyên thấy được sự chân thành đó của chúng ta. Ta hy vọng một điều kỳ diệu có thể xảy ra.
Ngày hôm sau,
Đối với hầu hết mọi người, hôm nay chỉ là một ngày thứ bảy bình thường.
Nhưng đối với Lâm Thiên, hôm nay là ngày công ty anh tổ chức một bữa tiệc khá quan trọng.
Thực tế đối với Tình Xuyên, đây chỉ là một bữa tiệc nhỏ, các công ty được mời đều là những công ty có quan hệ hợp tác với Tập đoàn Tình Xuyên ở thành phố Bảo Thanh.
Khách sạn Mường Thanh.
Đây là một trong những khách sạn tốt nhất ở thành phố Bảo Thạnh, việc một tập đoàn lớn như Tập đoàn Tình Xuyên chọn tổ chức tiệc chiêu đãi ở đây là điều bình thường.
Lâm Thiên đến sớm. Khi cậu đến khách sạn là chin giờ.

Bởi vì vẫn còn thời gian, Lâm Thiên lấy điện thoại di động ra chơi game trong phòng chờ VIP trên tầng hai của khách sạn. Mặc dù là một sinh viên giỏi nhưng cũng giống như bao sinh viên đại học khác ngày nay, đều chơi một game nào đó.
Lâm Thiên thỉnh thoảng cũng chơi game khi rảnh rỗi.
Lúc này, cửa phòng VIP được đầy ra, một người đàn ông trung niên tươi cười bước vào. “Xin chào, Chủ tịch Lâm Thiên. Tôi là Lục Tấn, giám đốc khách sạn Mường Thanh. Tôi đến đây để gặp Chủ tịch Lâm"Lục Tấn mim cười và trịnh trọng cúi người thấp xuống.
Tập đoàn Mường Thanh tuy rất mạnh ở thành phố Bào Thạnh nhưng chắc chắn vẫn còn kém xa Tập đoàn Tình Xuyên. Tập đoàn Tình Xuyên là tập đoàn lớn mạnh nhất ba tỉnh miền Tây Nam, có tiếng vang lớn trên cả nước.
Ngay cả khi Lâm Thiên chỉ là chủ tịch của một chi nhánh thì vẫn không ai không nhớ rằng toàn bộ tập đoàn Tinh Xuyên đều đứng sau chi nhánh ở Bảo Thanh:
Hơn nữa, Lục Tấn đã nghe từ Lưu Thân rằng Lâm Thiên là cháu của ông Lê Chí Thành
Vậy thì đương nhiên, Lục Tấn phải đối xử với Lâm Thiên một cách hết sức tôn trọng “Ông là Lục Tấn, giám đốc của khách sạn Mường Thanh? Tôi đã nghe thấy tên của ông Lâm Thiên ngườc nhìn Lục Tấn.
Khách sạn Mường Thanh rất nổi tiếng ở thành phố Bảo Thạnh. Ông chủ Lục Tấn đương nhiên cũng nổi tiếng, cho nên Lâm Thiên cũng đã từng nghe đến tên ông ta. "Vâng, tôi là Lục Tấn. Ông Lưu Thân đã sớm nói với tôi rằng Chủ tịch Lâm là một nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất. Hôm nay tôi có may mắn được gặp Chủ tịch, liền thấy rằng cậu thực sự là người có khí khải bất phàm."Lục Tấn mim cười tán dương. "Giám đốc Lục đã quá lời rồi."Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn Lục Tấn.
Trước đây Lâm Thiên thậm chí không thể tưởng tượng được mình có thể có ngày được bước một chân vào một khách sạn năm sao như khách sạn Mường Thanh. Lúc đó Lục Tấn còn là một nhân vật lớn mà Lâm Thiên chỉ có thể ngước nhìn, thậm chí chỉ có thể nghe thấy danh tiếng của ông ta từ miệng người khác.
Nhưng bây giờ, chủ nhân của khách sạn Mường Thanh trước mặt cậu cũng phải tỏ ra trọng vọng kính nề, thậm chí còn phải tăng bốc cậu. "Chủ tịch Lâm, đây là thẻkim cương của khách san. Chúng tôi đặc biệt dành tặng thẻ VIP này cho cậu, Lâm Thiên. Cậu có thể tùy nghi tận hưởng những đãi ngộ hàng đầu khi đến khách sạn của chúng tôi nghĩ ngợi trong tương lai."
Lục Tấn kinh cần trình chiếc thẻ hội viên bằng cả hai tay. "Cảm ơn ông rất nhiều "
Lâm Thiên không khách sáo và trực tiếp nhận chiếc thẻ thành viên.
Lục Tấn nhìn thấy Lâm Thiên nhận chiếc thẻ khuôn mặt liền giãn ra, nở một nụ cười hạnh phúc, bởi vì điều này cho thấy Lâm Thiên rất coi trọng thể diện của ông ta. “Chủ TịchLâm Thiên, tôi xin phép đi trước, không làm phiền cậu nữa. Nếu cậu cần gì hãy gọi cho tôi bắt cứ lúc nào. Lục Tấn vẫn nở một nụ cười nịnh bợ.
Khoảng mười giờ, giám đốc của các công ty được mới lần lượt đến khách sạn.
Với tư cách là tổng giám đốc công ty, Lưu Thân đứng ở cửa khách sạn, chào đón những vị sếp có mặt Lúc này, một chiếc Mercedes Benz dừng trước cửa khách sạn, một người đàn ông trung niên đầu trọc cùng một nam thanh niên bước xuống xe.
Nếu Lâm Thiên ở đây, nhìn thoáng qua sẽ nhận ra người thanh niên này ngay lập tức, bởi vì hắn chính là Trương Hách bạn học của Lâm Thiên “Ông Trương, cậu Trương Hách, hoan nghênh!"
Giống như tiếp các ông chủ khác, Lưu Thân bước tới với nụ cười tươi và bắt tay chào đón.
Cha của Trương Hách, Trương Quốc Thạch, vội vàng mìm cười và bắt tay với Lưu Thân: "Tổng giám đốc Lưu, đầu tiên là tôi phải chúc mừng ông vì đã đánh bại cha con gã Ngô Đại Phúc để được thăng lên chức tổng giám đốc. Sau này phải nhờ Tổng giám đốc Lưu chiếu cố, giúp đỡ nhiều a." "Ông Trương, tôi không dám có khả năng chiếu cổ được ai cả. Chủ tịch mới muốn chiều cổ ai thì tôi phải nghe theo thôi."Lưu Thân cho biết,
Ý tử trong lời nói của Lưu Thân rất rõ ràng, rằng ông ta chỉ nghe lời chủ tịch mới, nếu chủ tịch mới muốn hợp tác với nhà họ Trương bọn họ thì cứ tiếp tục. "Vâng! Vâng. Tổng giám đốc Lưu nói sao thì chính là như vậy" Trương Quốc Thạch cười giả là lấy lòng và liên tục gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.